" Nếu cô cần cảm ơn thì cảm ơn Ảnh Quân đấy đừng cảm ơn tôi. "
" Vâng. "
" Tôi sẽ gọi anh ta tới đây, cô đứng chờ một chút nhé. "
" Vâng. "
Minh Triết vừa rời đi thì Trương Mỹ liền gọi cho Vũ Đình.
" Alo? Này Vũ Đình, Minh Triết đang từ ban công đi vào đấy, nhanh nhanh đến bắt chuyện đi. "
* Được được. Để mình tìm. *
Nói xong cô liền cúp máy.
" Hi vọng cậu ấy sẽ thành công. "
Một lúc sau thì Ảnh Quân đến, anh thấy Trương Mỹ vươn đôi mắt long lanh của mình lên nhìn ánh trăng sáng vằng vặc.
Mái tóc bay nhè nhẹ trong làn gió mát, ánh trăng soi sáng xuống khuôn mặt kiều diễm của Trương Mỹ, khiến khuôn mặt cô như bừng sáng.
“ Anh đến khi nào thế? “
Ảnh Quân sực tỉnh, giọng nói của cô như kéo anh về thực tại.
“ À, mới tới thôi. “
“ Ừm...cảm ơn anh về bộ đầm nhé. “
“ Hả? Bộ đầm nào tôi không biết? “
Ảnh Quân giả ngốc, nhìn sang chỗ khác.
“ Minh Triết nói cho tôi biết rồi. Tại sao anh lại giấu không cho tôi biết chuyện đó? “
Trương Mỹ xoay người lại, mỉm cười nhìn anh nói.
“ Gì chứ? Tên đó đúng là… “
“ Đừng trách anh ấy. “
“ Nhưng anh có biết là bộ đầm do tự tay anh thiết kế cho đến công đoạn may nó rất hiếm không. "
" Tôi biết chứ. "
" Vậy tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-lan-nua-lam-linh/2512936/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.