Trông em ấy ốm quá, mình chỉ không gặp em ấy hơn một ngày thôi mà, Ảnh Quân siết chặt tay, ánh mắt lo lắng nhìn Trương Mỹ. Trong đầu anh giờ đây cứ vọng lại câu nói “có nên tự xưng là ‘chồng tương lai’ của cô ấy hay không” của bác sĩ, có lẽ Ảnh Quân đã không làm tròn nhiệm vụ của mình rồi.
_______________
“Cái gì? Anh nói thật ư?! Cậu ấy không biết chuyện…”
Giọng nói của Vũ Đình khiến Trương Mỹ dần tỉnh dậy, cô khẽ nhíu mày, nhìn hình ảnh mờ nhạt màu trắng trước mắt mình, chớp chớp mắt vài cái để nhìn mọi thứ rõ hơn. Trương Mỹ quay sang nhìn bên cạnh thì thấy thấy Ảnh Quân, còn có cả Vũ Đình đang nói chuyện gì đó. Sự xuất hiện của Vũ Đình khiến Trương Mỹ rất bất ngờ đến mức phải thốt lên.
“Vũ Đình? Cậu làm gì ở đây vậy?”
Không biết cô ấy vừa biết tin gì từ Ảnh Quân, nhưng có vẻ tin ấy rất sốc đến nỗi mà giọng của Vũ Đình có chút lớn. Khi cô nghe thấy giọng của Trương Mỹ, Vũ Đình thoáng giật mình, khựng giọng lại rồi vội nhìn về phía Trương Mỹ.
Vũ Đình định bước đến bên cạnh cô, nhưng Ảnh Quân là người phản ứng nhanh nhất khi nghe giọng nói của Trương Mỹ. Anh đứng phắc dậy, sải bước chân đi nhanh đến chỗ cô.
“Sao lại nhịn ăn?”
Ảnh Quân nghiêm mặt nhìn Trương Mỹ, nhưng sâu thẳm ánh mắt lại tràn ngập sự quan tâm, lo lắng.
“A… em có nhịn ăn hả?”
Cô ngẩn người, nhìn anh với vẻ mặt vô tội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-lan-nua-lam-linh/2512654/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.