Chương trước
Chương sau
Sau hai lần tìm cách lẻn vào Liên gia, lần đầu tiên Hương Hương quang minh chính đại bước vào Liên gia. Ngoài dự liệu, tiếp đãi bọn họ chính là gia chủ của Liên gia Liên Hoài Ngọc, hơn nữa lúc này còn có Nhị đương gia của Liên gia Liên Thúc Ngọc, cùng với Liên Bích Nguyệt và Liên Phong Nguyệt. Hương Hương không ngờ tình huống lại trịnh trọng đến vậy, ngồi bên cạnh Luyện yêu sư mà trong lòng có chút không yên. Nhất là cái tên Liên Phong Nguyệt kia, mỗi lần ngẫu nhiên liếc thấy ánh mắt của hắn nhìn mình, đều giống như đang nhìn một kẻ trộm vậy. Hương Hương âm thầm hừ một tiếng, Thanh Nguyệt tỷ tỷ đã qua đời, Vụ Nguyệt không ở đây, Liên gia hiện giờ trên thực tế chẳng có gì hay để nàng để ý tới!

Liên Hoài Ngọc nhìn qua còn rất trẻ, cũng rất có tinh thần, sau vài lời khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay mời riêng Nhiên Hương tiên sinh tới đây, quả thật có chuyện quan trọng muốn ủy thác. Lão phu có một điệt nhi, tháng trước vô cớ mất tích, tìm đã lâu mà vẫn chưa thấy. Việc này vốn không nên kinh động đến Tam Bích, chỉ là trước đêm Quốc Sư xem số tử vi, bầu trời phía tây Ma Lâm xuất hiện tình huống khác thường, gần đây Kinh Thành cũng có chút cổ quái, e là hai chuyện này có liên hệ với nhau. Nếu quả thực như vậy, chuyện này xem ra nghiêm trọng rồi. Cho nên để cẩn thận, vẫn phải thông báo cho Tam Bích nắm rõ”.

“Ừm”. Luyện yêu sư đáp lời.

Liên Hoài Ngọc còn nói thêm: “Nghe Phong Nguyệt nói, Nhiên Hương tiên sinh từng cảm thấy có giám thị lén lút ẩn náu trong Liên gia, hơn nữa còn gián tiếp giao thủ với hắn, không biết Nhiên Hương tiên sinh có ý kiến gì về vụ này không?”

“Không có”.

Trong lòng Liên Hoài Ngọc trầm xuống, vẫn nghe nói vị Luyện yêu sư này vô cùng cường đại, nhưng lại là người tích chữ như vàng, thật không có cách nào trao đổi. Hiện thời việc này rất có khả năng liên quan đến yêu ma, hơn nữa lại không có dấu vết, khiến người ta trong lòng run sợ. Cho nên cần phải thương lượng thật tốt, bàn bạc kỹ hơn, đồng lòng tìm ra đối sách. Hắn cứ như vậy không cho ý kiến, mà một chữ cũng không chịu nhiều lời, làm sao thảo luận ra nguyên do?

Liên Hoài Ngọc chuyển ánh mắt nhìn về phía Hương Hương, hi vọng Hương Hương có thể nói rõ ràng được một chút. Hương Hương vốn định coi mình như không khí ngồi cạnh bên Luyện yêu sư rồi cáo từ rời đi, bỗng nhiên bị loại ánh mắt này nhìn vào, toàn thân vô cùng khiếp sợ. Thấy tả hữu đều không tránh khỏi, chỉ có thể ngượng ngùng mở miệng nói: “Liên đại nhân, là như vầy. Hôm đó Sư huynh phát hiện có người giám thị, nhưng giám thị kia không phải là một con người, mà chỉ dùng một tờ giấy trắng, hóa thành con chim nhỏ… Cũng có thể là muỗi linh tinh, dùng pháp thuật biến chúng thành giám thị. Sư huynh phát hiện, bắt được nó, cũng chỉ là một tờ giấy trắng bình thường, cho nên không biết ai là người đứng sau”.

Liên Hoài Ngọc than thở một tiếng, nói: “Xem ra đối thủ lần này thực sự không phải chuyện đùa, làm phiền Nhiên Hương tiên sinh hao tốn nhiều tâm tư rồi. Trên dưới Liên gia cũng sẽ toàn lực phối hợp truy tra việc này, hy vọng có thể sớm ngày giải quyết”.

Bởi vì lần này là ủy thác của Liên gia, cho nên những ngày tiếp theo bọn Hương Hương liền tạm thời ở lại Liên gia. Đêm đó Liên Hoài Ngọc mở tiệc tiếp đãi bọn họ, tiệc xong, các thị nữ đưa bọn họ đến chỗ ở, lại phát hiện, chỉ có một gian phòng ngủ! Hương Hương vội vàng kéo thị nữ dẫn đường lại, nói: “Vị tỷ tỷ này, chúng ta có hai người lận đấy, sao chỉ có một phòng?”

Thị nữ khom người đáp: “Thất công tử phân phó, nói hai vị là vợ chồng mới cưới, chỉ cần an bài một phòng. Nếu cô nương cảm thấy có vấn đề, nô tì lại đi xin chỉ thị của công tử”.

Quả nhiên là tên Liên Phong Nguyệt cặn bã! Hương Hương không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hắn rõ ràng cố ý, cho dù đi tìm hắn, khẳng định cũng sẽ không an bài thêm phòng cho mình. Hương Hương nghĩ nghĩ, kéo Tiểu Bảo đẩy tới trước mặt, nói: “Vậy còn Tiểu Bảo! Tiểu Bảo cũng là con gái đấy, cũng không thể ngủ chung phòng với bọn ta chứ?”

Tiểu Bảo bị đẩy ra làm tấm chắn chớp chớp đôi mắt to vô tội, mờ mịt nhìn thị nữ kia.

Thị nữ ngẩn ngơ, nói: “Nô tì phải hồi bẩm lại với Công tử đã, hai vị đợi chút”.

Thị nữ đi rồi, Luyện yêu sư liền vào nhà ngồi xuống. Hương Hương còn chưa cam lòng cưỡi Tiểu Bảo đi vòng vòng quanh sân, coi như giết thời gian. Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, ngoài viện có tiếng vang, dường như có người đang đi về phía này. Hương Hương vội vàng cưỡi Tiểu Bảo qua xem, lại nhìn thấy thị nữ kia dẫn theo hai gã nô bộc cường tráng khiêng một bồn nước to đi tới. Vào trong viện, liền đặt bồn nước kia xuống đất, phút chốc, bồn nước trên đất dần dần phình to ra thành một hồ nước.

“Nước! Nước!” Tiểu Bảo nhìn thấy nước giống như chó thấy xương vậy, khoan khoái chạy qua, phịch một tiếng nhảy thẳng vào trong hồ, bọt nước bắn tung tóe đầy mặt Hương Hương.

Thị nữ hạ thấp người thi lễ, nói: “Công tử nói, đầm nước này được thiết kế dành riêng cho Tiểu Bảo cô nương, hi vọng Tiểu Bảo cô nương thích”.

Không đợi Hương Hương mở miệng phủ nhận, Tiểu Bảo liền hoan hô kêu lên: “Thích! Thích! Tiểu Bảo thích!”

“…” Hương Hương bất đắc dĩ, giơ tay áo lau nước trên mặt, trèo lên bờ, gương mặt xám xịt đi vào nhà. Nhìn Luyện yêu sư đã ngồi ngay ngắn trên giường, nghĩ rằng thôi thì cứ ngồi như vậy cả đêm, nói không chừng còn có thể tăng được chút công lực. Vì thế liền ngồi xuống bên cạnh Luyện yêu sư, học theo dáng vẻ của hắn.

“Luyện yêu sư đại nhân, Hương Hương cô nương, nước ấm để tắm rửa đã chuẩn bị xong”. Thị nữ ở ngoài cửa kêu gọi.

Hương Hương bỗng dưng mở mắt, phát hiện bản thân không biết từ lúc nào ngã nhào trên người Luyện yêu sư. Mà Luyện yêu sư vẫn như cũ bảo trì tư thế ngồi kia, động cũng không động. Hương Hương xấu hổ cười cười, tuy đã biến thành người, thế nhưng vẫn không đổi được thói quen cứ tọa thiền là ngủ gà ngủ gật. Thừa dịp Luyện yêu sư không phát hiện, vội vàng bò xuống giường, từ trong túi hành lý lấy ra một bộ áo sạch sẽ, sau đó theo thị nữ đi tắm rửa.

Lúc tắm xong trở về, nhìn thấy Tiểu Bảo bơi qua bơi lại trong sân, buồn bực nghĩ, ngươi thì hay rồi, như cá gặp nước, còn ta phải ngủ dưới đất. Hương Hương than thở đẩy cửa vào nhà, phát hiện không thấy Luyện yêu sư đâu. “Í” một tiếng, ra cửa hỏi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ngươi có thấy Sư huynh không?”

Tiểu Bảo đạp đạp nước bơi tới, nói: “Luyện yêu sư vừa ra ngoài rồi”.

“Ờ”. Hương Hương đáp, nghĩ đã trễ thế này, hắn còn chạy đi đâu? Chẳng lẽ bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, đuổi theo rồi? Như có điều đăm chiêu trở về phòng, ngồi trước bàn đợi một lúc, không thấy người về, nghĩ nghĩ cứ lên giường ngủ trước một lúc đi, không nên lãng phí. Vì thế trèo lên giường, nhắm mắt lại, nhớ tới Vụ Nguyệt không biết hiện giờ đang ở đâu, đến cùng là bị ai bắt, có ngược đãi hắn hay không… Dần dần tiến vào mộng đẹp.

“Hương Hương…”

Xa xa nghe có giọng nói quen thuộc gọi, rất giống tiếng của Vụ Nguyệt, Hương Hương vừa xoay người, phía sau thế nhưng là một biển hoa. Màu tím, hồng nhạt, màu cam… đủ các loại màu sắc, từ gần cho tới xa, xinh đẹp cực kỳ. Vội vàng kéo một khóm hoa tới sát mũi ngửi, hương thơm ngào ngạt thấm vào ruột gan, nhất thời tựa như đang lạc vào tiên cảnh.

Hương Hương hít một hơi thật sâu, hương thơm ngát tràn đến tận đáy lòng, còn chưa kịp lo lắng đây là nơi nào, thế nhưng xinh đẹp như vậy, bất chợt có một nam tử mặc áo trắng chậm rãi băng qua biển hoa bước tới. Mái tóc đen dài nhẹ nhàng bay theo gió, đẹp tựa như tấm lụa đen, từng luồng bay bay vô cùng rõ ràng. Gương mặt mơ hồ, Hương Hương cố gắng tập trung tinh thần nhìn thật kỹ vẫn không nhìn rõ được diện mạo của hắn.

“Ngươi là ai?” Hương Hương tò mò hỏi.

“Ta là Sư Tề, chủ nhân nơi này. Ta mời ngươi đến đây, vì muốn ký kết một ước định”.

“Ước định?”

“Về Liên Vụ Nguyệt”.

“A, Vụ Nguyệt?” Hương Hương vui mừng quá đỗi. “Ngươi biết Vụ Nguyệt? Vậy ngươi biết hiện giờ hắn đang ở đâu sao?”

Người nọ mỉm cười: “Đúng vậy, ta biết hắn đang ở đâu, hơn nữa ta cũng có thể giúp ngươi gỡ bỏ vong tình chú của hắn, để hắn một lần nữa nhớ ra ngươi”.

“Thật sao?” Hương Hương mừng như điên.

Người nọ tiếp tục mỉm cười: “Thực hiện trao đổi, ta cũng có một điều kiện… Ngươi đáp ứng không?”

“Điều kiện gì, ngươi lặp lại lần nữa, ta nghe không rõ”. Hắn nói hắn có điều kiện, nàng nghe, nhưng đoạn sau đó, bỗng nhiên mơ hồ, không biết đến cùng là hắn nói gì, vậy đương nhiên không thể tùy tiện đáp ứng rồi, lỡ như kêu nàng đi giết người phóng hỏa thì biết làm sao bây giờ. Nhưng người này lại không thèm nhìn đến câu hỏi của Hương Hương, chỉ không ngừng hỏi: “Ngươi đáp ứng không, ngươi đáp ứng không?”

Đầu tiên là một giọng đang hỏi, dần dần, bốn phương tám hướng đều vang lên âm thanh này, càng không ngừng lặp lại, dường như muốn nuốt chửng Hương Hương. Hương Hương chỉ cảm thấy đầu và tai ong ong, cuối cùng gần như cái gì cũng không nghe được. Bỗng trên gáy đập mạnh, Hương Hương bị đau, phút chốc tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Luyện yêu sư, dọa cho nhảy dựng. Luyện yêu sư không phần trần gì cả đào Hương Hương từ trong đống chăn kéo ra, ‘xoạt xoạt’ kéo mở vạt áo của nàng.

“Oa, ngươi làm gì?” Hương Hương cả kinh kêu to lên, hắn mắc kinh phong gì vậy, lại làm nên chuyện đáng khinh thế này? Tay chân luống cuống đẩy hắn ra, kéo quần áo về. Luyện yêu sư cũng không nói một lời chỉ chỉ trước ngực Hương Hương, Hương Hương cúi đầu nhìn, không khỏi ngây người, trên da thịt trắng nõn thế nhưng xuất hiện một đóa hoa sen màu xanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.