Ngày hôm sau, Hội Nghị Luận Văn chính thức bắt đầu. Hương Hương rất muốn đi theo nhìn xem Hội nghị rầm rộ thế nào, nhưng không may Hội nghị được tổ chức trên Bích Lăng Phong, ai không đạt tu vi Hàng yêu sứ trở lên thì không được lên. Cho nên, bọn Hương Hương chỉ có thể nhìn về phía Bích Lăng Phong than thở. Trơ mắt đứng một bên nhìn ngó Hội nghị ba năm tổ chức một lần, lại không có cách nào xem được kết quả.
Thôi Phượng Vũ đi dự Hội nghị, hai vị Sư tỷ cũng đi, Luyện yêu sư cũng đi, Hương Hương và Vụ Nguyệt đều không có người dạy, nên cùng nhau đến Đạo Trường tự mình luyện tập. Đại khái gần đến trưa, Lam Thiên Sách trở lại, nói: “Vụ Nguyệt, đi theo ta”.
Hương Hương thầm nghĩ chẳng lẽ muốn lo lót cửa sau, dẫn bọn họ đi xem Hội Nghị Luận Văn, vậy đương nhiên không thể bỏ nàng lại rồi, vội vàng nhảy bật lên làm tổ trong lòng Vụ Nguyệt. Không ngờ không phải đi về phía Bích Lăng Phong, mà là đến Tứ Trọng Thiên cung, đến trước vách đá Vãng Sinh Bích. Tam Bích đều tựa vào vách đá mà đứng, vách đá này, được gọi là Vãng Sinh Bích cao vút trong mây.
Bỗng nhiên lúc này, bóng dáng Lam Thiên Sách chợt lóe rồi biến mất ngay trước mắt. Hương Hương vừa ngạc nhiên chớp chớp mắt, thoáng một cái, bóng dáng của ông đã hiện trở lại. Vươn tay về phía Vụ Nguyệt, trong lòng bàn tay có một khối đá cuội bóng loáng.
“Vụ Nguyệt, mắt con không tiện, việc lấy đá cuội trên vách vi sư đã làm giúp con rồi. Con cầm lấy, nghĩ cách cắm nó vào trong vách đá đi, đợi ấp ra được Thủ hộ tinh linh, con sẽ là Hàng yêu sứ, coi như sở học đã đạt thành một bậc”.
Vụ Nguyệt có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới bản thân lại có thể mau chóng gieo trồng Thủ hộ tinh linh như vậy. Người bình thường, sau khi nhập môn hai đến ba năm mới có đủ công lực gieo trồng Thủ hộ tinh linh, mà bản thân mới nhập môn không đến nửa năm, hơn nữa công lực rõ ràng còn rất yếu, sao lại… Tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận.
Hương Hương cũng vội vã vươn một móng vuốt ra: “Sư phụ, con cũng muốn”.
Lam Thiên Sách nhíu mày, nói: “Hương Hương không phải đệ tử chính thức, nên không có”.
“Dạ”. Hương Hương cô đơn đáp lời, lập tức cõi lòng đầy hi vọng hỏi. “Vậy khi nào thì Hương Hương có thể trở thành đệ tử chính thức?”
“Chuyện này…” Vẻ mặt Lam Thiên Sách khó xử, ông không phải kẻ nói dối trêu đùa người, đem quyết định của Hội Trưởng lão giấu diếm không nói cho Hương Hương biết đã là cực hạn ông có thể làm rồi. “Kỳ thực, Hương Hương muốn có Thủ hộ tinh linh cũng không phải không có khả năng. Luyện yêu sư có thể luyện yêu thu phục yêu, có thể nhờ Nhiên Hương sư huynh giúp đưa ngươi lên Luyện Yêu tháp luyện hóa ra một con, vậy là được”.
Hương Hương nghe xong ánh mắt không khỏi sáng lên, tuy tình huống trước mắt hơi tệ, còn không biết xấu hổ mở lời nhờ hắn giúp đỡ nàng, nhưng có hi vọng luôn luôn tốt. Giống như việc tu luyện công pháp của nàng, tuy không biết đến cùng có thể tìm được biện pháp hay không, nhưng có hi vọng ở phía trước, tâm tình vẫn tốt hơn.
Quá trình cắm viên đá cuội vào vách đá của Vụ Nguyệt cũng vô cùng thuận lợi, Hương Hương thấy hắn cầm đá cuội nhẹ nhàng nhấn một cái trên vách đá, viên đá kia tựa như đang rơi vào trong nước vậy, chỉ phút chốc là đi vào, mà trên vách đá không hề lưu lại tí dấu vết nào. Hương Hương giơ móng vuốt vỗ vỗ, rõ ràng rất cứng, thoáng chốc vừa rồi sao trông nó như mềm mại.
Vụ Nguyệt dường như rất ngạc nhiên vì thuận lợi như vậy, giật mình, mới quay người lại nói: “Sư phụ, xong rồi”.
“Ừm”. Lam Thiên Sách gật đầu. “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đi xem một chút… Bảo Phượng Vũ đi với con, có gì khác thường, nó sẽ nhắc nhở con”.
“Đệ tử hiểu rồi”.
Hương Hương giơ móng cẩn thận hỏi: “Sư phụ, cần mỗi ngày tưới nước cho tinh linh không?”
“Không cần, kiên nhẫn chờ nó ấp trứng là được. Thời gian ấp trứng có dài có ngắn, không thể nóng vội, càng vội càng bước không qua”.
Vụ Nguyệt gật đầu: “Đệ tử đã hiểu”.
Kế tiếp, thầy trò ba người liền trở lại Đạo Trường tu luyện. Lam Thiên Sách chỉ điểm cho Vụ Nguyệt một lúc, liền quay trở lại Bích Lăng Phong. Ông vừa đi, Vụ Nguyệt liền không có tâm trạng tu luyện. Hương Hương nhảy bật lại, hỏi: “Vụ Nguyệt, ngươi sao vậy? Rất nhanh sẽ có Thủ hộ tinh linh nha, sao ngược lại bị mất hứng rồi?”
Vụ Nguyệt ôm lấy Hương Hương đến ngồi một bên, rầu rĩ nói: “Ta cảm thấy hết thảy mọi chuyện, là lạ”.
“Quá thuận lợi…” Điều này khiến Vụ Nguyệt cảm thấy bất an.
“Làm sao có thể?” Hương Hương không hiểu, nghĩ nghĩ. “Quá thuận lợi, ngươi cũng mất hứng ư? Như Hương Hương bây giờ nè, chưa có dấu hiệu tốt, ta còn chưa mất hứng nữa! Đúng rồi, có phải vì Hương Hương không giỏi giang ở bên cạnh tạo thành đối lập, cho nên Vụ Nguyệt mới có cảm giác quá mức thuận lợi. Nói không chừng, kỳ thực tất cả mọi người đều thuận lợi như thế này!”
Vụ Nguyệt trầm mặc hồi lâu, nói: “Chỉ mong… là thế”.
Lúc chạng vạng tối, vài vị khách quen tụ tập lại. Vẻ mặt Hạ Mạt vui mừng, nàng được thông qua khảo nghiệm của Tán tiên, đã đổi tiên sách mới, bắt đầu từ ngày mai, nàng chính là người tu luyện bảo Tán tiên rồi. Đại Giang Nam Bắc, Ngũ Hồ Tứ Hải, tầm bảo luyện bảo, chính là hướng tu hành của nàng, chỉ cần luyện ra pháp bảo, vượt qua Thiên kiếp, vậy có thể đứng hàng tiên ban rồi.
Vì chúc mừng Hạ Mạt thuận lợi tấn chức, Thôi Phượng Vũ xuống bếp nấu một bàn lớn đồ ăn. Hương Hương cũng vui vẻ kể chuyện Vụ Nguyệt đã cắm được đá cuội lên vách, Vụ Nguyệt liền nhân cơ hội hỏi thăm vài vị Sư huynh, Sư tỷ năm xưa có phải cũng thuận lợi như vậy hay không.
“Lúc đó còn nhỏ lắm, sớm không nhớ rõ nữa rồi”. Hạ Mạt khoát tay, quay đầu hỏi Kỷ Thiển Trần. “Thiển Thiển, muội nhớ không?”.
Kỷ Thiển Trần nhàn nhạt nói: “Muội là một năm”.
Thôi Phượng Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Trong mấy người chúng ta hẳn sẽ có thuận lợi, không thuận lợi, phỏng chừng cho đến bây giờ còn đang chật vật ở Hàng yêu sứ, như Tam sư đệ…”
“A, Tam sư huynh?” Lần đầu tiên Hương Hương nghe nhắc tới vị Sư huynh này. “Tam sư huynh, cũng giống Hương Hương, đặc biệt không thuận lợi sao?”
“Ừ”. Thôi Phượng Vũ gật gật đầu. “Tam sư đệ năm năm mới được cắm đá cuội vào vách, Thủ hộ tinh linh mười năm mới ấp xong, bây giờ còn đang tu luyện bên ngoài”.
Hạ Mạt nói tiếp: “Kỳ thực Tam sư đệ cũng không tính là đặc biệt không thuận lợi, nghe nói còn có người đến chết cũng không ấp được Thủ hộ tinh linh, ‘tử sứ’ đến già…”
“Thảm như vậy”. Trong lòng Hương Hương không khỏi lo lắng không yên, nghĩ đến tư chất của bản thân, nói không chừng thật sự là tệ hại nhất đây. Vậy hay là đừng cắm đá, chờ sau này thân quen với Luyện yêu sư rồi, sẽ năn nỉ hắn giúp mình luyện hóa ra một con.
Thôi Phượng Vũ than thở: “Tu hành, vốn dĩ tư chất chiếm bảy phần, ngày sau nỗ lực chiếm ba phần, chuyện này cũng không còn cách nào”.
Hạ Mạt cũng âm thầm thở dài theo: “Cho nên, giống như Hương Hương thuộc loại thể chế đặc thù vậy mà hay, có thể ở trong địa phương đặc thù thi triển pháp thuật, coi như may mắn rồi. Đúng rồi, Nhị sư đệ, hôm nay không thấy đệ thực hiện, chẳng lẽ đệ vẫn chưa đưa ra quyết định được à?”
Thôi Phượng Vũ giật mình, chần chờ nói: “Chờ đến ngày cuối đi rồi tính”.
“Tại sao?” Hạ Mạt thấy rất ngạc nhiên. Thông qua sớm một ngày, là có thêm một ngày trải nghiệm. Kỷ Thiển Trần là vì ước hẹn với Ôn Thanh Huyền ngày trước nên không thể không đợi đến ngày cuối cùng, hắn rõ ràng có thể làm sớm hơn, vì sao không làm sớm một chút. “Nhị sư đệ, đệ không phải thực sự muốn luyện song tu chứ?”
Thôi Phượng Vũ bất chợt sặc một ngụm rượu, xoay người, mãnh liệt ho khan. “Thật sự bị ta nói trúng à!” Hạ Mạt vội vàng vỗ nhẹ lưng của hắn, giúp hắn thuận khí, nhân đó định trêu chọc hắn vài câu, chợt có người dùng Thủ hộ tinh linh truyền lời tới: “Mạt Mạt sư tỷ, Thanh Huyền sư huynh đã về!”
“Thanh Huyền sư đệ?” Hạ Mạt vừa kinh dị xen lẫn kích động, quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Thiển Trần. “Hắn thế nhưng thực sự gấp vội trở về rồi! Đi, đi xem một chút!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]