Suốt thời gian qua, Thôi Phượng Vũ mỗi ngày đều nhìn thấy Hương Hương liều mạng cố gắng, hắn cũng hiểu được nỗi lòng của Hương Hương, vốn là người ít nói, hắn càng không biết phải nói gì, trước tình huống này, hắn chỉ còn biết thật lòng khuyên giải Hương Hương: “Hương Hương không nên gấp vội, đây vốn là hiện thực. Từ trước tới nay, Tam Bích đều lấy Ỷ Thiên làm đầu. Nhưng ở Hội Nghị Luận Văn ba năm trước, sau khi Nhiên Hương sư huynh của Tử Đài Thương Bích thuận lợi thăng cấp trở thành Luyện yêu sư, Tử Đài đã có bốn vị Luyện yêu sư, mà Ỷ Thiên vẫn chỉ có ba vị. Cho nên mấy năm gần đây, Tử Đài dù trước mặt hay sau lưng đều có chút xem thường Ỷ Thiên chúng ta”.
“Ở sau lưng bọn họ nói chúng ta chỉ lo quấn lấy triều đình thối nát, bỏ mặc luyện công, bỏ quên việc tu hành. Chuyện của Hương Hương nếu đi hỏi Nhiên Hương sư huynh, khẳng định sẽ bị người của Tử Đài chê cười chúng ta học nghệ không tinh. Cho nên, Hương Hương hãy nhẫn nại thêm một chút, mấy người Mộng Hoa sư thúc sẽ về ngay thôi”.
“Ra thế… Người của Tử Đài lại xấu xa như vậy!” Hương Hương có chút căm giận. Nói thế nào cũng là người tu hành cùng một hệ mấy ngàn năm trước, sao lại quay lưng với đồng môn như thế.
“Tam Bích lấy Ỷ Thiên làm đầu, bọn họ sớm đã cảm thấy bất mãn rồi. Có điều vẫn không vượt qua được Ỷ Thiên, bọn họ không thể nói gì. Giờ đã vượt qua, tự nhiên sẽ…” Thôi Phượng Vũ bất đắc dĩ thở dài.
Hương Hương trầm mặc nửa ngày, nàng cũng không phải người không hiểu lý lẽ, cái loại vinh dự sư môn này vẫn phải có. Lúc này gật gật đầu, nói: “Ta đây sẽ chờ”.
May mắn, Hương Hương không phải chờ đợi quá lâu. Tối hôm đó, Gia Vân sư thúc và Kính Minh sư huynh đã cùng về tới. Hương Hương đặc biệt tắm rửa sạch sẽ một phen, mới không yên lòng theo sau Lam Thiên Sách đến Ngũ Trọng Thiên cung. Lam Thiên Sách thấy Hương Hương nhảy nhảy theo, đi vừa mệt vừa chậm, liền giương tay phất một cái, một đám mây màu tím hình hoa sen hiện ra cho Hương Hương ngồi lên. Hương Hương kích động nhảy bật lên ngồi ngay ngắn, nói: “Cám ơn Sư phụ”.
Lam Thiên Sách chỉ hơi hơi gật đầu.
“Sư phụ thật sự là người tốt, tư chất Hương Hương kém như vậy, cái gì cũng học không xong, Sư phụ không chỉ không trách Hương Hương, còn hao tốn nhiều tâm tư như vậy”. Trong lòng Hương Hương âm thầm cảm động, tràn ngập áy náy.
Đến nơi chậm chạp cũng có cái tốt, khi bọn Hương Hương vừa tới liền gặp được Gia Vân sư thúc từ chỗ Bích Tôn trở về. Lam Thiên Sách dẫn theo Hương Hương tiến lên, sau khi thi lễ chào nhau, nói: “Gia Vân sư đệ, đây là Tiểu đồ nhi của ta, tuy xuất thân là yêu tinh nhưng phẩm tính trong sáng hiền lương, có điều lúc luyện công cũng chịu nhiều khắc khổ, ta không đành lòng thấy nó tu luyện lâu mà không đạt tiến bộ, nên dẫn nó đến đây, phiền Sư đệ nhìn qua một chút, xem vấn đề ở đâu”.
“Không dám”. Gia Vân sư thúc là người tu luyện thâm sâu, tuy rằng diện mạo không kinh người, nhưng lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, vô cùng dễ gần. “Chỉ là, sao Sư huynh lại cao hứng dâng trào mà thu nhận một đồ đệ là yêu quái vậy?”
Lam Thiên Sách cười cười nói: “Là Liên gia đưa tới, ta nhận làm Ký Danh đệ tử”.
Nghe nói tới ‘Liên gia’, Gia Vân hiển nhiên hiểu rõ. Tuy trong Tam Bích đều là người tu hành, nhưng bởi vì hiện thời trong trần thế thường xuyên có yêu ma quấy phá, cho nên triều đình cũng vô cùng ỷ lại vào Tam Bích. Hằng năm đều phải cầu xin nhân sĩ của Tam bích vào triều, làm Hộ Quốc Pháp Sư, bảo vệ Hoàng tử, quý tộc, cùng toàn bộ an nguy của Hoàng triều. Mà trong Ỷ Thiên thì Tam Bích đứng đầu, hiển nhiên đối với các bá quan có quyền uy trong triều thường thường cũng lui tới rất nhiều, mọi người đều quen thuộc lẫn nhau, cho nên phía Tử Đài mới có mấy lời ngầm cười nhạo Ỷ Thiên ôm chân triều đình.
“Nói chung, phương pháp tu hành đa phần đều giống nhau, có phương pháp cực kỳ cá biệt thì sẽ có tương đối đặc thù, tỷ như muốn tạo sấm sét, chịu được lửa mạnh thiêu đốt này nọ, những loại này đều liên quan đến thuộc tính linh lực tiềm ẩn trong mỗi người”.
“Này thỏ nhỏ”. Gia Vân thân thiện vẫy tay gọi Hương Hương. “Qua bên này với Sư thúc”.
“Dạ”. Hương Hương lúc này bật lên nhảy nhảy qua. Gia Vân đón lấy nàng, cũng giống như Linh Sơn quân lúc trước vậy sờ sờ xương cốt Hương Hương, nhíu nhíu mày nói. “Căn cốt bình thường không có gì lạ, tư chất lệch lạc, làm nhiều công ít mà thôi, siêng năng tu luyện theo lý cũng sẽ đạt được thành tựu, không lý nào lại không có khởi sắc được”.
Lam Thiên Sách hỏi: “Vậy có phải do linh lực đặc thù tiềm ẩn không?”
Hương Hương bởi vì lần thứ hai bị xác nhận tư chất kém nên có chút nản lòng, lập tức dỏng tai lên nghe ngóng.
“Hình như cũng không có”.
Hương Hương vừa nghe, lỗ tai lập tức ủ rũ cụp xuống dưới.
Gia Vân thấy thế, khẽ vuốt đầu Hương Hương, nói: “Phương pháp tu hành có rất nhiều loại, không thể tu tập thuật pháp, vẫn có thể tu hành thuật luyện đan hay luyện bảo vật này nọ mà. Trên đời không có việc khó, chỉ sợ người không có lòng. Tiểu sư điệt tự thu xếp cho tốt đi”.
Rời khỏi chỗ của Gia Vân, Lam Thiên Sách nhận được lệnh truyền của Bích Tôn, liền bảo Hương Hương tự mình trở lại Đạo Trường. Cũng an ủi nàng nói học không được thuật pháp cũng không sao, luyện đan, chế phù gì đó, muốn học cái nào, ông đều có thể giúp nàng chuyển tới các Sư huynh đệ môn hạ khác.
“Cảm tạ Sư phụ”.
Tâm tình Hương Hương tệ hết biết rồi.
Nàng vẫn cảm thấy bản thân cũng khá thông minh lanh lợi, sao mà hết một người tới hai ba người đều xác nhận mình tư chất kém. Tại sao không phải là con thỏ thông minh, vì sao cố tình lại là một con thỏ ngốc như vậy? Luyện không được thuật tháp, không thể nào tu hành chung với Vụ Nguyệt, cả đời chỉ có thể ở tình trạng này. Nàng còn mơ tưởng sau khi học xong sẽ trở về Linh Sơn tìm Chi Chi nữa chứ! Giờ xem ra, hết thảy đều khó có khả năng. Nàng, Thảo Hương Hương, chính là con thỏ ngốc bất trị.
Nghĩ đến chỗ đau lòng, Hương Hương không khỏi xoa xoa mắt, nước mắt càng không ngừng rớt ra ngoài. Sợ bị người lui tới nhìn thấy, liền cúi đầu xông vào trong bụi cỏ, chui vào chỗ hẻo lánh, nhìn nhìn bốn phía vắng lặng, rốt cục nhịn không được “hu hu” khóc lớn.
“Ta không phải con thỏ ngốc! Là Sơn Quân và các vị Sư thúc nhìn lầm rồi! Bọn họ đều nhìn lầm rồi! Vụ Nguyệt nói, Hương Hương biết chữ của nhân loại, là con thỏ thông minh nhất nhất mà!”
“Hương Hương không phải con thỏ ngốc! Không phải! Không phải! không phải đâu!”
“Hu hu, Hương Hương không phải con thỏ ngốc, không phải…”
Hương Hương đang khóc vô cùng đau lòng, bỗng có tiếng người gọi: “Thỏ ngốc”.
“Ngươi mới là thỏ ngốc!” Hương Hương không hề nghĩ ngợi đáp trả lại một câu, sau đó lập tức kinh ngạc nghĩ tới thì ra ở đây có người. Vội vàng dụi mắt ngẩng đầu, nhất thời phát hoảng, áo trắng tóc đen, vẻ mặt thanh lãnh* như tranh vẽ, thoáng như người trời, rõ ràng là vị Luyện yêu sư của Tử Đài Thương Bích kia.
((*thanh khiết nhưng lạnh lùng))
“Luyện… yêu sư… Sư huynh…”
Có lẽ là xuất phát từ bản tính của loài thỏ yêu tinh, đối với Luyện yêu sư, có một loại bản năng kính sợ.
“Thỏ ngốc, lại đây”.
“Luyện yêu sư… Sư huynh, huynh sẽ không diệt ta chứ, ta không có làm chuyện xấu, ta… là Đệ Tử Ký Danh của Ỷ Thiên, Sư phụ ta là Lam Thiên Sách, Lam trưởng lão…”
Hương Hương vội vã tự giới thiệu, tuy rằng chỉ là con thỏ ngốc, nhưng chết tử tế không bằng còn sống, không phải sao!
“Ngươi lại đây, ta xem”.
“A?” Trong lòng Hương Hương cả kinh. Chẳng lẽ, muốn giúp nàng xem lại căn cốt sao? Tuy Linh Sơn Quân và Gia Vân sư thúc đều kết luận nàng chỉ là con thỏ ngốc, nhưng sâu trong lòng nàng vẫn tồn tại một loại hi vọng, bọn họ đều nhìn nhầm rồi. Đúng vậy, bọn họ đều nhìn lầm rồi…
Hương Hương vội vàng lòng mang không yên từ trong bụi cỏ nhảy bắn ra, ngoan ngoãn nằm sấp dưới chân Luyện yêu sư. Hắn ngồi chồm hổm xuống, nhìn vào gương mặt hắn đang kề sát gần nàng, cái loại tuyệt mỹ này, đẹp đến mức khiến người ta chấn động. Là ai… ai… nói tu luyện trên Tam Bích… Luyện yêu sư, đều xấu xí kỳ dị, đây rõ ràng, là một tuyệt thế mỹ nhân mà!
Đang trong lúc Hương Hương âm thầm mạo muội nghĩ ngợi, bỗng nhiên trời đất một trận đảo lộn, giật mình nhận ra bản thân đã bị đảo lộn lại. Ta x! Luyện yêu sư xinh đẹp kỳ quái này sao lại làm ra loại chuyện đáng khinh như vậy! Hương Hương là phái nữ đấy nhé!
Hương Hương tiếp tục giãy dụa: “Thế này làm sao có thể không động đậy, ngươi vậy là phi lễ, X quấy rầy!”
Hương Hương còn chưa nói hết câu, phút chốc liền phát hiện tứ chi mình trở nên cứng ngắc, không động đậy được, cũng không nói được nữa. Có thể nghĩ, nhất định là vị Luyện yêu sư trước mắt này đã động tay động chân, cái tên mặt người dạ thú này, ngay cả một con thỏ cũng không tha… Bất quá, ừ nhỉ, hắn có thể làm gì đối với một con thỏ?
Ngón tay thon dài của Luyện yêu sư vẽ vài vòng trên bụng Hương Hương, rất nhột, Hương Hương muốn uốn éo người né tránh, lại động đậy không được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Tra tấn, phi lễ, được rồi, nể tình hắn là mỹ nhân, nhịn! =.=”
Một lúc lâu sau, rốt cục, trên người buông lỏng, có thể động đậy rồi. Hương Hương nhanh chóng xoay người đứng lên, xông vào bụi cỏ trốn, dùng loại ánh mắt đề phòng sắc lang trừng nhìn hắn. Chỉ thấy Luyện yêu sư kia thẳng người dậy, mặt không biểu cảm nói: “Thỏ ngốc, bái ta làm Sư đi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]