-Thước gỗ... thước gỗ...thước gỗ... giấu đâu rồi Ko biết?
-Linh. Làm gì đó?-Anh đi ra với bộ đồ ngủ xám, dù có thoải mái hơn nhưng khí chất thì vẫn đầy mình. Theo phản xạ tự nhiên làm cô giật mình, như thể làm việc gì mờ ám bị tóm giữa bạn ngày vậy
-Em.. tìm đồ chút xíu..
-Đồ gì của em lại trong phòng tôi? Tìm để sau đi-Anh nhíu mày, cô cũng thật khó xử, Ko biết phải làm sao...
-Thì...thì...
-Cái này có đúng không?-Anh cầm trên tay chiếc thước gỗ huyền thoại mà vẫy vẫy
-À... chính nó... Em....
-Ko cần nói nhiều, hiểu ý em rồi. Giờ sao?-Cô đỏ mặt tía tai, thật sự là cô Ko biết cách đánh người, nhưng mà.. đây là cơ hội duy nhất để cô vùng lên trả thù ?
-Nhanh lên, em tính ngủ ở đây hả?-Anh nhếch môi
-Ngủ thì có sao đâu..-Cô chu mỏ cãi
-Ko biết có sao Ko đâu...
-Giờ sao?? Nếu Ko tôi còn đi làm việc, việc vẫn còn rất nhiều..
-Ko.. Ko cần đi làm việc. Em...anh...
Anh Ko nhịn nổi mà phá lên cười
-Có gì đâu mà xấu hổ... Nhanh lên nào!-Anh vỗ vỗ đầu cô.
Cầm cây thước gỗ lên thử, chính cái này làm cô đau suốt nè...
-Ẹ hèm... Em phạt anh nhé?
-Ừ....-Anh thở dài
-Nằm sấp xuống... đi
-Ừ.-Anh lật đật nằm xuống giường, dù rằng rất xấu hổ, mất hết phong thái uy nghiêm thường ngày. Nhưng mà, Ko sao.
-Í hí hí... nhân viên anh mà biết được anh như thế này thì sao??-Cô chống tay vào hông cười ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thay-co-duoc-khong/2735635/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.