Vậy là người đó là mình phải không ta? Là mình thiệt à. Đùa chắc. Nhưng nói nãy giờ thì đúng thật là mình mà. Mà sao lại là mình. Mình có gì đâu. Sao thích được .Haiz kết luận một câu là: Kệ nó đi. Băng à! Tận hưởng đi.- Nè bỏ tay em ra tới trường rồi. –Nó-Tới trường thì sao ? –VA-Nè (nhăn mặt) định cho cả trường biết à? –Nó-Biết gì- VA, tiếp tục kéo đi.Nó đứng lại, tiếp tục nhăn mặt.-Rồi rồi( thả tay nó ra) được chưa. –VA-Đi cạnh nhau đến trường chắc là không sao chứ. Em ngại gì đàng nào cả trường chả biết. Vương Anh này có bạn gái mà. –VA-Khiếp chưa, giờ em mới biết anh có tài nổ bom zậy đó.- nó-Chuyện. Anh mà. Cái gì chả có tài. –VA- Rồi em biết rồi vậy nên, đi trước hộ em nha. – Nó đẩy đẩy VA-Không chịu. Không cho nắm tay rồi giờ lại không cho đi cùng là sao. –Va- Đi trước đi mà , không em giận. –nóVương Anh nhìn nó rồi giận hờn bỏ đi. Vừa quay mặt đi VA lại trở lại gương mặt thường ngày chứ không còn gương mặt nũng nịu nó như lúc nãy nữa.Nhìn bóng lưng cao ráo của Vương Anh nó mỉm cười . Thật không ngờ VA của nó cũng có những điệu bộ trẻ con như vậy . Thiệt dễ thương quá cơ.-Nè làm gì mà vừa đi vừa cười vậy má. Nhớ anh nào à.- Hân chạy lại đập vai nó.-Hứ làm gì có, tao nhớ mày á- Nó-Oh vinh hạnh vinh hạnh....-Hân-Mà sao hôm nay đi học sớm thế. Đã thế còn đi bộ nữa chứ. Con xe ga của mày đâu – Nó-Đặt lộn giời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-tuong-toi-khong-dam/1914709/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.