.Mãi sau thì Văn Khánh cũng tỉnh giấc đểchở nó đi.Đến quán cafe mà Văn Khánh hay ghé thăm.Người phục vụ tới cạnh đưa thực đơn cho cho hai người.
-Cappuchino- nó
-Như em ấy luôn.- Văn Khánh đưa menu lại cho người phục vụ .
Người phục vụ đón lấy quyển menu rồi vào lại phong pha chế. Nó nhìn một vòng quán cafe chép miệng nói.
-Lạ ghê, anh Khánh mà cũng vào những nơi như thế này à.
-Em cứ đùa. Mối quen của anh đó. Mà anh vào đây thì làm sao.- Khánh.
-Em thấy nó khá yên tĩnh, bình lặng nhưng anh lại khác hẳn trái hẳn vớikhông gian ở đây. Dường như chỗ này phù hợp với............-Nó
-Phù hợp với Vương Anh của em chứ gì –Khánh.
-Nó im lặng không đáp.
-Thế mới nói người ta đừng nhìn bề ngoài mà vội đánh giá người khác, phải không- Khánh
-EM thích câu này. Không nên vội đánh giá. Hay –nó
Khánh mỉm cười nói tiếp – Anh cũng có chuyện hỏi em đây.
-Ukm anh cứ hỏi-Nó nhấp một ngụm trà.
-Em á, tại sao lại lạ kì vậy, rõ ràng mặc đồ và phối đồ rất được lắm mànhưng tại sao khi đến trường lại như tiến sĩ mới bước từ trong thư việnra vậy.
-Hihi cũng không nhớ nữa, à mà nhớ rồi , lúc đó em họclớp 7, cuồng kính nobita lắm, đi đâu cũng mang kính nobita theo mình,học cũng mang, tắm cũng mang, ngủ cũng mang, mang hồi nó thành thói quen á. Anh họ em chửi dữ lắm tại dần dần càng lớn em mang kính thì trôngcàng quê quê á, ông ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-tuong-toi-khong-dam/1914689/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.