Lúc trước vì để bảo vệ Kim Bá Thiên hắn đã làm như thế, hôm nay vì để không liên lụy đến bạn bè, hắn vẫn như vậy.
Nếu như xác nhận đã rơi vào nguy hiểm mà không có cách nào thoát được, điều duy nhất có thể làm có lẽ chính là không liên lụy đến người khác, đây là nguyên tắc của Mục Long.
“Mục huynh…”
“Mục Long…”
Hai người Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung đều đã rút kiếm và lấy Phá Ma Tản ra, bởi vì một tia nắng thì không thể sáng được, nhưng ánh mắt của Mục Long lại ngăn cản bọn họ.
“Các ngươi có tấm lòng, không uổng công Mục Long ta kết bạn với các ngươi, nhưng các ngươi ở đây chẳng những không làm được gì, ngược lại sẽ hại ta mang tiếng bất nghĩa, cho nên Mục Long ta xin các ngươi hãy lập tức rời đi!”, Mục Long nói rồi ôm kiếm khom người cúi đầu.
“Mục huynh (Mục Long),sao ngươi phải làm thế chứ…”, hai người đều không đành lòng.
Nhưng mà Mục Long lại cười, cười đến mức cả lồng ngực đều chấn động.
“Bên bờ đầm sâu, vào lúc sắp phải chết, ta bỗng nhiên hiểu được một đạo lý, đạo tu hành vốn thường làm bạn với tử vong, nếu đã như vậy thì sao phải sợ? Chết thì có gì mà phải sợ?”
“Mục Long ta có nhiệt huyết trong lòng, kiếm sắc trong tay, mặc dù kẻ địch có ngàn vạn người, ta vẫn tiến lên, hôm nay nếu không chết, chắc chắn sau này sẽ nâng cốc chúc mừng với hai vị!”, những lời này của Mục Long cực kỳ vang dội, giống như đá vàng rơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-thai-co-hac-long/916323/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.