Chương trước
Chương sau
Sức mạnh thân xác của Mục Long đã sớm đạt tới một trình độ khủng bố, nếu không lúc trước khi đột phá cảnh giới Bích Cung tầng ba sao lại xuất hiện gông xiềng Tiên Thiên kiên cố đến mức khiến người ta phải nghi ngờ vào cuộc đời như thế, cuối cùng lại dựa vào đạo tâm như ma mới phá được nó.
Nhưng cho dù thân xác của hắn có mạnh thế nào thì lúc đứng trên độ cao hai ngàn bậc này vẫn khó tránh khỏi cảm nhận được từng trận áp lực cực lớn, leo lên rất khó khăn.
Phía trên hai chân của hắn như có hai ngọn núi, trên lưng cũng như bị ngọn núi đè lên vậy.
Hắn và Hoàng Thiện đánh cược ba ván thắng hai, bây giờ thắng bại đã rõ, cũng đã vượt qua được kỷ lục, nhưng Mục Long cũng không muốn mới thế mà đã dừng lại.
Bởi vì hắn biết rõ đó cũng không phải giới hạn của thân xác hắn.
“Từ ngày đầu tiên bước vào ngoại môn, ta đã nói qua, nếu đã không biết điều, đã ngẩng cao đầu rồi thì cứ tiếp tục thể hiện như thế mãi đi”.
“Ta muốn tất cả mọi người phải nhớ kỹ tên của ta!”
Dù sao Mục Long cũng là thiếu niên, khó nhịn được hưng phấn ngửa đầu nhìn lên đỉnh Uy Ngục Huyền Phong, ánh mắt càng trở nên kiên định.
Hắn tiếp nhận loại áp lực kinh khủng đó, lại tiếp tục leo lên phía trên.
Hai ngàn năm trăm bậc, đây mới là giới hạn thân xác của Mục Long.
Mà độ cao này đã khiến đám người phía dưới không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung được sự chấn động trong lòng.
Thậm chí, đối với con số này, bọn họ đã có chút chết lặng.
Hai ngàn năm trăm bậc, thật sự là độ cao có thể đặt chân lên được chỉ bằng thân xác thôi sao? Có lẽ có thể, nhưng thân xác cảnh giới Bích Cung thì tuyệt đối không được!
Thời gian dần dần trôi qua, bọn họ lại nghĩ tới một sự thật càng thêm chấn động.
Hình như cảnh giới của Mục Long cũng không phải là cảnh giới Bích Cung đỉnh phong, nói cách khác, sau này thân xác của hắn sẽ càng thêm kinh khủng.
“Tên nhóc này đúng là quái thai”, Tượng Vương nhìn thật lâu mới nói ra một câu như vậy.
Nhưng lúc nói xong câu đó, ánh mắt ông ta bỗng nhiên sáng lên, sau đó tràn ngập chờ mong.
Giờ phút này, bên trong đôi mắt Mục Long đang lóe ra sấm sét màu vàng quen thuộc, từng đường vân màu vàng lan tràn bên ngoài cơ thể hắn, để lộ vẻ cuồng bạo và mạnh mẽ.
Khi sức mạnh cơ thể đạt đến mức cao nhất, hắn lựa chọn thúc giục huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên, để thân xác và khí huyết càng trở nên mạnh hơn.
Bởi vì hắn muốn đặt chân lên đỉnh núi.
Trong lòng hắn đã không có thắng bại, chỉ muốn leo lên đỉnh, giống như là một người leo núi không có cách nào ngăn cản được sự hấp dẫn của đỉnh núi vậy.
Ba ngàn bậc đã là một độ cao kinh khủng.
Ở bên cạnh Mục Long chỉ có mây trắng lượn lờ, có thể thấy được từng cơn gió mạnh phía chân trời, như muốn thi độ cao với trời vậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bóng người Mục Long dần dần biến mất bên trong ráng mây.
Ở chỗ của Mục Long có ráng mây lượn lờ, đã không phải là độ cao có thể nhìn thấy được bằng mắt thường nữa rồi, đệ tử ngoại môn không nhìn thấy, cho dù là đám cao thủ trong tông môn cũng chỉ có thể lấy sức mạnh thần hồn để cảm ứng.
“Tan!”, Tượng Vương đưa tay làm một pháp quyết đánh vào hư không, trong nháy mắt mây mù đầy trời tan đi, cảnh tượng trên đỉnh núi cũng dần dần rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.