Chương trước
Chương sau
“Làm loạn, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?”, Mục Long vừa dứt lời, thiếu niên bên cạnh người đàn ông áo vàng đã mở miệng quát lớn.
Trên mặt Mục Long lộ ra vẻ trào phúng, cười nói: “Vì sao lúc các ngươi đi ra ngoài đều muốn dẫn theo một hai con chó vậy?”
Nghe được những lời này, thiếu niên kia lập tức nổi giận đùng đùng, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt phẫn nộ hét: “Ta chính là Triệu Cuồng Phong, cường giả đứng thứ bảy mươi hai trên bảng Sơn Hà, ngươi dám chửi ta là chó?”
“Cái gì? Ngươi chính là Triệu Cuồng Phong?”, Mục Long nghe vậy thì đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.
“Hừ, xem ra ngươi còn có chút kiến thức, ta không thay tên, cũng không đổi họ, ta chính là Triệu Cuồng Phong!”, Triệu Cuồng Phong nói xong, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo.
Thế nhưng trong chớp mắt, Mục Long dường như mất hết hứng thú, cũng không thèm liếc nhìn hắn ta, nói: “Thật có lỗi, ta nhớ nhầm, ta chỉ mới nghe qua gió Đông, Tây, Nam, Bắc, vừa rồi ngươi nói ngươi là cái gì phong?”
“Ngươi…Ngươi dám đùa giỡn ta?”, nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên làm người khác tức chết kia của Mục Long, rõ ràng là đang đùa giỡn hắn ta, trong lòng Triệu Cuồng Phong vô cùng giận dữ.
Hắn ta chính là nhân vật thiên kiêu nằm trong một trăm vị trí đầu trên bảng Sơn Hà, đã khi nào hắn ta bị người ta đùa giỡn như thế?
Chỉ là sau khi trêu chọc một hồi, Mục Long cảm thấy thật vô nghĩa, cho nên, hắn không thèm để ý đến người kia nữa, hắn nhìn ra được, người đàn ông mặc áo vàng kia mới là chủ.
“Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện nhìn chằm chằm Mục Long, lồng ngực phập phồng, đơn giản giới thiệu một câu, mấy chữ “Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà” được nói vô cùng vang dội, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Long cũng mang theo sự đối chọi gay gắt.
“Ha ha…”
Vốn dĩ, khi nghe được mấy chữ đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, hắn cảm thấy đáy lòng có chút rung động, thế nhưng khi nghe đến hai chữ cuối cùng, Mục Long không thể nào nhịn được nữa, không phúc hậu bật cười.
Mục Long lần nữa đáng giá Hoàng Thiện, hắn nhìn từ đầu đến chân người nọ, rồi mở miệng nói: “Thấy các hạ một thân áo vàng, khí chất hiên ngang, thanh tú phi phàm, thì ra là lươn thành tinh, trong Tiêu Dao Thần Tông này cũng có đệ tử Yêu tộc sao?”
*Thiện đồng âm với từ con lươn.
Vốn dĩ Hoàng Thiện còn tưởng rằng Mục Long đang khen hắn ta, nhưng khi nghe đến chỗ “lươn thành tinh”, sắc mặt Hoàng Thiện nháy mắt tối sầm lại.
“Là Thiện trong thiện lương!”, Hoàng Thiện cố nén nỗi tức giận, nghiến răng nghiến lợi sửa lại.
“Ta biết, Hoàng Thiện, nhưng mà nghe vẫn có chút trơn tuột…”
“Ngươi…ngươi có ý gì?”, Hoàng Thiện nghe được những lời này thì trừng mắt nhìn Mục Long, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đã đứng ở ranh giới chuẩn bị bùng nổ.
“Khụ khụ, hết cách, tên cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, được rồi, ngươi tìm ta có việc gì?”, Mục Long hỏi.
“Hừ, ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết, từ nay về sau căn mật thất này là của ta, ngươi có thể cút được rồi”, Hoàng Thiện khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.
Mục Long nhìn chằm chằm Hoàng Thiện, cười lạnh: “Nói như vậy, ngươi là muốn đến đây để hỏi tội ấy à?”
“Xem ra, ngươi vẫn có chút đầu óc, một khi đã như vậy thì ta cũng không ngại nói trắng ra, ngươi cũng biết, huynh trưởng của Giang Thiên Vũ là ai đúng không?”, Hoàng Thiện nghe xong thì cười lạnh, híp mắt hỏi Mục Long.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.