Chương trước
Chương sau
Mập mạp thấy ánh mắt Mục Long là lạ bèn nói: “Kim Bá Thiên ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ thích ăn, mục đích ta tu hành là để nếm thử hết tất cả những món ngon trên đời này”, hắn ta nói xong, vẻ mặt tràn ngập tự hào.
Mục Long không muốn đả kích hắn ta bèn thay đổi đề tài, hỏi: “Hóa ra, huynh đài tên là Kim Bá Thiên, khụ khụ, tên này đúng là cực kỳ khí phách…”, Mục Long nhìn một đống mỡ trên người Kim Bá Thiên, eo như thùng phi, hình như chẳng liên quan gì mấy đến khí phách.
“Ha ha ha, ta cũng thấy vậy, gia tộc ta có một truyền thống đó là tên của con trai phải vang dội, có khí phách và ý nghĩa. Ban đầu, tên của ta định gọi là ‘Kim Vô Địch’, nhưng cuối cùng cha ta không muốn lấy tên này, nói ‘Bá Thiên’ nghe có vẻ hay hơn ‘Vô Địch'”.
Mục Long: “…”
Mập mạp lại nói: “Tên của cha ta cũng khí phách, ông ấy muốn mình đánh đâu thắng đó, ông nội ta đặt cho ông ấy cái tên gọi là…”
“Kim Bất Bại!”, Mục Long buột miệng thốt ra.
Không ngờ mập mạp lại lắc đầu: “Cũng không phải, tên cha ta khí phách hơn nhiều, gọi là Kim Tổng Thắng”.
“Phụt…”, Mục Long vừa mới uống một ngụm đã phun ra, tên này đúng là lạ đời ghê.
“Tại hạ, Mục Long!”, Mục Long chỉ đành lại đổi đề tài.
“Ra là Mục Long huynh, nói thật, huynh là người đầu tiên ăn nhiều hơn ta mà ta gặp được từ khi đến Tiêu Dao Thần Tông đó. Chẳng như mấy người trước, ăn chút xíu, còn ăn thành bụng bự não to, trễ nải việc tu luyện, còn trách ngược lại ta. Mục Long huynh chờ đã, ta đi nấu cho huynh bát thịt, hiếm khi gặp được một người có chung chí hướng”.
Kim Bá Thiên nói xong bắt đầu làm, lật tay một cái, hai con dao thái màu vàng bỗng xuất hiện trong tay. Hắn ta vung dao lên, động tác cực kỳ thành thạo.
Mục Long nhìn cảnh ấy hơi nghi ngờ, không phải trước khi vào Tiêu Dao Thần Tông, tên này là một đầu bếp đó chứ.
“Cùng chung chí hướng…”, cuối cùng Mục Long cũng hiểu được câu nói lúc trước của Kim Bá Thiên, không đắc tội với người sẽ bị xếp vào đây chắc?
“Người này quả nhiên là một tên ăn hàng, mục đích hắn ta tu luyện cũng vì ăn. Hay là mình đến đây cũng là do người ở Chấp Pháp đường cố ý làm thế định biến mình thành ăn hàng. Dù sao cũng gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà”.
“Nhưng, điều đó là không có khả năng. Mình có truyền thừa Thao Thiết, với mình, ăn cũng là một loại tu hành. E rằng cái tính toán ấy sẽ phá sản rồi”, ánh mắt Mục Long lóe lên nghĩ.
Tuy Kim Bá Thiên trông cực kỳ mập mạp, nhưng lại rất nhanh nhẹn, đặc biệt là nấu ăn, tay nghề vô cùng điêu luyện.
Mục Long nhìn bát thịt thơm nức trước mặt mà nóng lòng muốn thử, sau đó, hắn lấy hết rượu trong nhẫn trữ vật ra, định ăn một bữa no say.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới một tiếng nổ.
Ầm!
Cánh cửa kia chợt hóa thành vụn gỗ, cùng lúc đó còn có thể cảm giác được từng luồng chân nguyên dao động một cách mãnh liệt.
Mục Long lập tức nhướn mày, xoay người lại thì thấy hai bóng người, ánh mắt hắn dừng lại trên một người trong cả hai, con ngươi cứng lại rồi dần trở nên lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.