Chương trước
Chương sau
Trời cao bao nhiêu thì ta ngạo mạn bấy nhiêu, ai mà không có một thời niên thiếu bồng bột! Cùng lắm là bị trục xuất khỏi tông môn thôi.
“Ta đường đường là thể Thiên Yêu, truyền thuyết của thái cổ, sợ Thanh Mộc Linh thể thì đúng là hết nói nổi!”
“Vậy thì ta không còn mặt mũi nào gặp Vân tiên tử chứ nói gì là trở thành cường giả, đối đầu với tộc Hắc Long và cứu mẫu thân? Muốn hoàn thành sứ mệnh của Thiên Yêu thì tuyệt đối không được hèn nhát!”
Nghe một tràng tiếng cười khinh thường và trào phúng trong đại điện, Mục Long càng quyết tâm hơn.
“Ta tin ngươi!”, đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo từ sau lưng truyền vào tai hắn.
Đó là giọng của Triệu Linh Đan. Nàng ta nhìn thiếu niên trước mắt, đôi mắt mơ màng đầy mộng ảo ấy nổi bật đến lạ thường giữa đại điện ngập tràn tiếng chế giễu, châm biếm.
“Đủ rồi!”
Mục Long xoay người bình tĩnh nhìn Triệu Linh Đan, khoảnh khắc nói ra hai chữ này, ánh mắt hắn không còn sự ngạo nghễ, thay vào đó là quyết tâm và cũng là sự hứa hẹn.
“Bổn vương quân tử nhất ngôn chứ, tính ra giờ bổn vương nóng lòng muốn xem ngươi sẽ đánh bại đệ tử của bổn vương thế nào rồi đấy”.
“Người đâu, giải Triệu Linh Đan vào Khổ Tịch Hàn Nhai!”
“Ngoài ra, đưa Mục Long này ra ngoại môn và cho hắn hưởng mọi đãi ngộ của đệ tử ngoại môn”.
Pháp Vương vừa ra lệnh thì người trong điện Pháp Vương lập tức xuất hiện, lần lượt đưa Mục Long và Triệu Linh Đan đi.
“Bảo trọng!”
Lúc quay lưng đi, họ đồng thời nói câu này, sau đó mỉm cười.
Triệu Linh Đan cười tủm tỉm vào Khổ Nhai diện bích tư quá, còn Mục Long mỉm cười đi vào ngoại môn với quyết tâm khiến cả nơi này dậy sóng.
Mục Long đã suy nghĩ cặn kẽ nên thầm hạ quyết tâm.
Nguyên Vô Thiên nhà ngươi đã trăm phương ngàn kế bắt ta làm đá lót đường cho Lâm Cảnh Thiên thì sao ta phải giấu tài? Cùng lắm là bị trục xuất khỏi tông môn thôi.
Có một số điều nếu quá đặt nặng vào nó sẽ cản trở bước chân của mình.
Nếu, ba tháng sau, ta thắng thì sao?
Câu nói này vẫn còn vang vọng trong đại điện, khiến cả đại điện lại im phăng phắc. Bọn họ nghi ngờ mình nghe nhầm, những người có địa vị cao của tông môn còn nhìn Mục Long như nhìn một kẻ ngu xuẩn.
Họ nghĩ Mục Long còn trẻ không hiểu sự đời, không biết đối thủ của mình là ai.
Thanh Mộc Linh thể, đệ tử Pháp Vương, Cửu Khiếu Hóa Long Đan, bất kỳ thứ nào trong ba thứ này đều vượt quá tầm với của người thường.
Và ba tháng sau chính là đệ tử sở hữu Thanh Mộc Linh thể của Pháp Vương đã uống Cửu Khiếu Hóa Long Đan, ba thứ vào một chỗ không phải đơn giản như một cộng một cộng một bằng ba, mà là sự trở lại đầy khí thế của một thiên tài!
“Sư đệ, ngươi…”, Triệu Linh Đan cũng hoảng hốt khi nghe vậy, bản thân nàng ta cũng không ngờ Mục Long dám thốt ra câu nói ấy ngay tại Tiêu Dao Thiên Điện.
Rõ ràng hắn đang chất vấn Pháp Vương Nguyên Vô Thiên. Nói một cách công bằng, đệ tử ngoại môn hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với thành viên cấp cao trong tông môn nói gì đến ra điều kiện với Pháp Vương.
“Hừ, thú vị đấy…”
Nguyên Vô Thiên cười lạnh, chỉ nhìn Mục Long một chút thôi mà như muốn nuốt chửng hắn vậy.
“Như vậy mới xứng đáng đấu một trận với Lâm Cảnh Thiên đệ tử của bổn vương chứ. Được thôi, nói đi, bổn vương xem thế nào”, vẻ nghiền ngẫm lộ ra trên mặt Nguyên Vô Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.