Chương trước
Chương sau
“Huyết mạch Long tộc vô cùng cao quý, nhưng Mục Long này được sinh ra bởi công chúa Long tộc và Nhân tộc, là thứ vấy bẩn huyết mạch của Long tộc. Bốn năm trước, thái tử Long tộc Ngạo Tuyệt Thần đích thân hạ xuống thành Hàn Giang rút huyết mạch Long tộc trong người Mục Long đi, mặc hắn tự sinh tự diệt. Giờ cô lại dám đưa kẻ bị trục xuất khỏi Long tộc vào Tiêu Dao Thần Tông ư?”
Nguyên Vô Thiên nói đến đâu, mọi người giật mình đến đấy.
Những lời ấy quá rúng động, ngay cả Triệu Linh Đan cũng không ngờ hắn ta rõ thân thế Mục Long đến vậy.
Thật ra không phải nàng ta chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng từ khi tuyên bố sẽ bảo vệ tư cách của Mục Long ở thành Hàn Giang, thái độ của Triệu Linh Đan rất rõ ràng.
Nàng ta đã xem Mục Long là con rồng Hàn Giang, so với an nguy của tông môn thì một thứ mơ hồ như cơn thịnh nộ của Long tộc không đáng nhắc đến.
Chỉ là lúc này, ai nấy trong đại điện cũng nhìn Mục Long với vẻ e ngại.
Không phải e ngại Mục Long mà là e ngại Long tộc sau lưng hắn.
Kẻ bị thái tử cổ tộc Hắc Long trục xuất, ai dám giúp nghĩa là bất kính với cổ tộc Hắc Long, lỡ may sau này Long tộc tính toán chuyện này thì họa vô đơn chí!
“Ta đề nghị lập tức đuổi Mục Long này ra khỏi Tiêu Dao Thần Tông”.
“Phải đấy, Mục Long bị trục xuất khỏi Long tộc, vào Tiêu Dao Thần Tông thì kiểu gì cũng rước họa về cho tông môn”.
“Lỡ chọc giận cổ tộc Hắc Long thì sao, Tiêu Dao Thần Tông bị tiêu diệt mất thôi”.
“Chẳng thế còn gì, sợ là kiếp nạn của tứ đại tông môn đang hạ xuống người Mục Long này cơ…”
Những lời chê trách trong đại điện càng lúc càng quá quắt, bọn họ càng nói càng sợ hãi.
Nạn lớn trong Khai Tông Mật quyển và trong lời tiên đoán của thái thượng trưởng lão là thiên mệnh, khó lòng thay đổi, vốn đã là cơn ác mộng với tất cả mọi người.
Triệu Linh Đan nghe vậy trong lòng càng sốt ruột hơn.
Hộ Giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên từ trước đến nay luôn có mâu thuẫn với gia đình chưởng giáo, hành động hôm nay nói là nghĩ cho tông môn nhưng thực chất là chèn ép nhà chưởng giáo.
Nàng ta đã nhìn trộm được chút ít huyền cơ từ đôi Phá Vọng Thần Đồng rồi, Mục Long chính là con rồng Hàn Giang, nhưng cả đại điện này đều lên tiếng phản đối kịch liệt, thậm chí còn đòi đuổi Mục Long ra khỏi Tiêu Dao Thần Tông.
Nếu kết cục thật sự thế này thì hai câu cuối “Con rồng Hàn Giang xuất hiện, có lẽ sẽ đem lại vận may nghịch chuyển tình thế” trong lời truyền sẽ thành một câu nói suông, đại kiếp sinh tử sẽ biến thành tử kiếp, bách tử vô sinh!
“Nếu mẫu thân ở đây thì hay biết mấy…”
“Không được, ta quyết không để Mục Long bị đuổi khỏi tông môn!”
Sau một lúc nghĩ ngợi, Triệu Linh Đan nảy ra một ý, chất vấn đám đông: “Chư vị muốn Tiêu Dao Thần Tông ta tự phá hủy danh dự, mang tiếng xấu bất nhân bất nghĩa ư?”
“Lẽ nào các vị trưởng bối đã quên Cửu Khiếu Hóa Long Đan có được là nhờ ai? Trước khi vào tông, Mục Long đã lập nên công lao hiển hách cho thần tông ta, nay lại bị chỉ trích chỉ vì cơn thịnh nộ của Long tộc không ai biết có thật sẽ xảy ra không, chư vị không thấy nực cười sao?”
“Nếu Mục Long đi thật thì Cửu Khiếu Hóa Long Đan này phải làm thế nào đây? Ba tông kia sẽ chịu để yên ư? Chắc chắn họ sẽ nhân cơ hội đòi lại nó, rồi thiên tài khắp thiên hạ sẽ xem Tiêu Dao Thần Tông là gì? Lũ ăn cháo đá bát ư?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.