“Đây là Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, là một loại rượu cổ cực kỳ quý giá, được ủ ít nhất lên đến ngàn năm, tinh khí trong đó đủ để giúp Long ca ca ngưng tụ ra ‘phệ chủng’ rồi”. 
“Xem ra nàng ấy đã ra tay”, nghe Hoan Nhi nói vậy, Mục Long càng đoán ra được là ai, bảo vật cỡ này tuyệt đối người bình thường không thể có được. 
Có điều, thời khắc này chính là thời điểm then chốt để dung hợp huyết mạch, có thể ngưng tụ được phệ chủng hay không là nằm ở hành động này, Mục Long không dám có sự phân tâm nào. 
Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ đó được linh khí bao vây, treo ngay lơ lửng trên đầu Mục Long, hóa thành từng sợi tinh khí tử sắc, không ngừng chui vào trong cơ thể Mục Long. 
“Có lẽ hắn không thể hấp thu toàn bộ được, nói không chừng có thể còn sót lại chút…” 
Kiếm Thập Tam và Tiêu Nhược Cuồng vẫn luôn dán mắt lên đỉnh đầu của Mục Long, mặc dù không phải là đồ của mình nhưng mỗi khi Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ mất đi một phần là bọn họ trong lòng lại đau đớn thêm một phần. 
“Nếu như có thể còn lại chút thì tốt rồi”, Tiêu Nhược Cuồng không khỏi chậc lưỡi, nhưng Mục Long từ đầu đến cuối không có bất cứ ý định dừng lại nào. 
“Việc này… Mục Long, tu vi của ngươi vẫn thấp, tuyệt đối không được cậy mạnh mà chủ quan, cơ thể quan trọng hơn…”, Tiêu Nhược Cuồng vẻ mặt đau xót, đứng lẩm bẩm ở đó. 
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ trên đỉnh đầu Mục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-thai-co-hac-long/916187/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.