Đây là quy tắc của hắn ta từ trước đến nay. 
“Giết ta ư?” 
“Phúc Hải Trầm Uyên!”, Mục Long quát lạnh, lại đánh ra một chưởng nữa. 
Một chưởng này giống như cả bầu trời lật úp, không thể chống cự, trong nháy mắt, chưởng ấn to lớn đã đè xuống đỉnh đầu của Lãnh Vô Nhai. 
“Bịch bịch”. 
Cuối cùng Lãnh Vô Nhai cũng không chịu nổi gánh nặng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ mạnh xuống mặt đất. 
Trên trán, những giọt mồ hôi như hạt đậu nành không ngừng lăn xuống, trong miệng hắn ta lại phun ra một ngụm máu tươi. 
Lôi đài vô cùng cứng rắn kia lúc này cũng bị rung chuyển. 
Rõ ràng đó là một chưởng ấn to lớn đập ra mặt ngoài lôi đài tạo ra những vết nứt liên tiếp. 
“Tiên Thiên Kiếm Cốt là thứ vô dụng, ngươi có phục hay không?” 
Mục Long vẫn nói y như cũ, không ngừng nện vào trong lòng Lãnh Vô Nhai giống như trụ lớn lạnh lẽo. 
“Không phục!”, Lãnh Vô Nhai cắn răng, sắc mặt của hắn ta đã cực kỳ nhợt nhạt, thân thể đang không ngừng run rẩy, toàn bằng một hơi, đau khổ chèo chống. 
“Uỳnh!” 
Mục Long nghe vậy liền không chút khách khí, quay người đá ra một cú, Lãnh Vô Nhai bị đá bay vèo ra ngoài, ngay cả cái trụ bên cạnh lôi đài cũng bị va lệch. 
“Có phục hay không?”, sắc mặt Mục Long bá đạo mà lạnh lùng, đi về hướng Lãnh Vô Nhai từng bước một. 
“Đủ rồi, Mục Long, ngươi đã thắng!” 
Phía trên ghế cao, sắc mặt Kiếm Thập Tam âm trầm đến đáng sợ. 
Hắn ta không thể ngờ được Mục Long này lại ẩn giấu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-thai-co-hac-long/916171/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.