Mọi người nghe thấy tên của hai thế lực ấy, không khỏi tỉnh cả người. 
“Nghe nói mấy ngày trước, thiếu chủ Tiết Đoạn Lãng của Huyết Sát Môn đã gặp điều chẳng may trong dãy Nghi Lăng. Tiết Vạn Triệt đau mất con trai, lại nhận một đứa con nuôi tên Tiết Hải Cừu để nhắc nhở mình mối thù giết con!” 
“Có thể được Tiết Vạn Triệt nhận làm con nuôi, đương nhiên phi phàm. Mục gia này đúng là xui xẻo mà!” 
“Mục Long này vốn rất ăn hại, giờ dù có thể tu luyện, nhưng nghe nói cũng chỉ là Thoái Phàm cảnh, e rằng sẽ giẫm lên vết xe đổ của Mục Hàn Vân kia thôi”. 
Mục Long nghe mọi người bàn tán nhưng mặt mày vẫn tỉnh rụi, chậm rãi bước lên sân đấu, bình chân như vại. 
Tiết Hải Cừu thấy Mục Long đi lên lập tức cười lạnh nói: “Chắc hẳn thi thể của Mục Hàn Vân kia còn chưa lạnh, Mục gia ngươi còn dám lên đài, hay là coi lời sư huynh Vô Nhai của ta như gió thoảng bên tai?” 
“Ngươi nói ‘Vô Nhai’ chính là ‘con quạ’ ngu ngốc ỷ vào mình là ‘Tiên Thiên Kiếm Cốt’ nên kiêu ngạo không biết sống chết kia ấy hả? Nhưng tiếng quạ thì chỉ có quạ mới hiểu thôi!”, Mục Long vừa nói vừa khinh bỉ liếc Lãnh Vô Nhai ở dưới đài. 
“Thằng khốn, muốn chết hả!” 
Lãnh Vô Nhai nghe vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi, trên người bùng nổ ra một luồng kiếm khí sắc bén, mắt đầy sát khí. 
Hắn ta đường đường là Tiên Thiên Kiếm Cốt, ngay cả sứ giả của Lăng Thiên Kiếm Tông cũng rất tán thưởng. Mục Long kia chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-thai-co-hac-long/916153/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.