Mục Long lập tức xoay người, gầm lên, chân khí cả người bùng nổ, khí huyết chấn động ầm ầm. “Nộ Đào Tam Trọng Phá!” Thoáng chốc, sức mạnh gần như cả triệu ký lập tức bùng nổ trong cơ thể Mục Long rồi ngưng tụ vào nắm tay. “Đùng!” “Đùng!” “Đùng!” Ba tiếng nổ giống như ba tiếng gầm, tiếng sau to hơn tiếng trước, đinh tai nhức óc, chân khí màu vàng rợp trời tức thì phóng thẳng về phía Mạnh Phi Hàn. Dưới sức mạnh khủng bố ấy, cái gọi là chân nguyên hàn băng kia quả thật không chịu nổi một kích, giống như bị nghiền nát thoáng cái biến mất trong cơn sóng thần màu vàng. Cơn sóng màu vàng không chút nào tạm dừng đổ ập về phía Mạnh Phi Hàn. Ầm! Lại một tiếng nổ truyền đến, một bóng người bay ngược ra sau rồi khảm lên vách tường. Sau đó, chỉ nghe ầm một tiếng, tường sập, cơ thể Mạnh Phi Hàn trực tiếp bị vùi trong đống gạch vụn. “Cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang sắp tới, ta vốn không muốn gây chuyện, ngươi không nên hùng hổ ép người, ra tay đánh lén như vậy”. “Ngươi là con trai của thành chủ, là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông thì sao?” “Ta tưởng ngươi kiêu ngạo như vậy thì cũng có chút bản lĩnh, ai ngờ đường đường là cao thủ Bích Cung tầng 8 lại không chịu nổi một kích? Ngay cả một chiêu của ta cũng không đỡ nổi? Còn dám to mồm bảo ta đỡ 3 chiêu của mình?”, Mục Long đứng trong đống đổ nát, khinh bỉ nói. Rầm! Tiếp theo, đống gạch vụn ầm ầm tản ra. Trong đống đổ nát vươn ra một bàn tay, sau đó Mạnh Phi Hàn đứng lên, tóc tai rối tung, cả người dơ bẩn, khóe miệng còn vương chút máu, trông hết sức chật vật. “Ừ, được, không hổ là cao thủ Bích Cung cảnh, nể tình ngươi có thể chịu đánh, ta cho ngươi một cơ hội nữa, lập tức cút khỏi Mục gia ngay”, Mục Long nói xong bèn vẫy vẫy tay như đuổi ruồi bọ. Nhưng giờ phút này, trong miệng Mạnh Phi Hàn lại khẽ gầm lên một tiếng tựa như dã thú, hai mắt như muốn phun lửa. “Mục Long, tên khốn nhà ngươi, ta muốn chặt ngươi ra làm ngàn khúc, rút gân lột da, moi tim đào phổi, nghiền ngươi thành tro…” Mạnh Phi Hàn bước ra khỏi đống đổ nát, nhìn chằm chằm vào Mục Long, mỗi bước đi, hắn ta đều phun ra một từ rùng rợn và man rợ, điều đó đủ để thể hiện sự căm thù sâu sắc trong lòng hắn ta lúc này. “Ta thừa nhận ngươi mạnh hơn một số tên phế vật Thoái Phàm cảnh, vậy mà lại có thể lợi dụng lúc bổn công tử khinh địch, đánh bại ta. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, ta sẽ dùng máu của ngươi rửa sạch sự sỉ nhục này!” Mạnh Phi Hàn nghiến răng, giọng nói lạnh như sói, trên tay hắn ta hiện ra một cây trường thương. Toàn thân thanh trường thương này trong suốt như pha lê, nhìn từ xa cũng có thể cảm thấy ớn lạnh, ánh sáng lạnh băng trên mũi thương giống như răng của tử thần. “Cây thương này làm bằng tinh thạch đóng băng vạn năm, gọi là Truy Mệnh. Không có mấy người cùng cảnh giới có thể ép ta lấy cây thương này ra. Ngươi, chết không còn gì hối tiếc rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]