“Thôi ta tạm thời tin vậy, có điều lúc nãy ông còn muốn giết ta. Khí thế uy vũ của Ngự Hồn cảnh khiến ta vô cùng khiếp sợ, ngay cả đạo tâm của ta cũng bị ảnh hưởng, e là sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành sau này”, Mục Long vừa nói, vừa giả bộ vỗ ngực, hít thở sâu, dáng vẻ hoảng hốt lo sợ. Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt nhìn Mục Long với vẻ mặt không thể tin được. . harry potter fanfic “Ngươi còn vô cùng khiếp sợ?” “Vừa rồi không biết là ai đang uy hiếp chân nhân kia, bọn ta mới thật sự khiếp sợ đây này”. “Con mẹ nó nãy giờ ngay cả hít thở ta còn không dám, rắm cũng không dám thả, sợ ngươi chọc giận chân nhân, bọn ta đây mới sợ muốn chết, sắp bị ngươi dọa đến nỗi đau tim rồi, bây giờ ngươi nói ngươi sợ?” “Ta suýt chút nữa tin luôn rồi!” Phía dưới, một đám người mặt xanh mặt đỏ, mặc dù không nói, nhưng trong lòng vẫn đang không ngừng mắng chửi. Bọn họ sống đến ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên chứng kiến có kẻ nói dối trắng trợn như vậy. Ngay cả Thiên Âm chân nhân nghe vậy cũng tức giận đến nỗi run lên: “Tên tiểu tử này vô sỉ như vậy, lẽ nào Vân tiên tử nhìn trúng sự vô sỉ của hắn sao?” “Ngươi sợ sao? Từ đầu đến cuối, lão tử không hề thấy một chút sợ hãi nào trong mắt ngươi cả. Vậy mà bây giờ ngươi nói đạo tâm bị ảnh hưởng, bịa chuyện cũng phải có giới hạn thôi!” “Hừ, không biết xấu hổ!”, mặc dù ngoài miệng Thiên Âm chân nhân không nói ra lời này, nhưng biểu hiện trên mặt ông ta đã thể hiện rất rõ ràng tâm trạng hiện tại, đã bị Mục Long nhìn thấu hết rồi. Ông ta từng gặp kẻ mặt dày, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ nào mặt dày đến mức này, Thiên Âm chân nhân thực sự muốn xuất kiếm bay ra róc hết khuôn mặt của Mục Long xem da mặt hắn dày đến cỡ nào. “Haha, có lẽ Mục công tử hiểu lầm rồi. Không, nhất định là hiểu lầm. Ta nghe nói người được cao nhân để mắt đến thường có tiềm lực phi phàm. Sư huynh ta nói như vậy cũng là muốn được mở mang xem tiềm lực của Mục công tử mà thôi. “Sư muội, muội…”, Thiên Âm chân nhân sửng sốt nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt chân nhân. Ông ta cảm thấy hôm nay bản thân bị bán đứng rất nhiều lần, chẳng lẽ cây trâm ngọc đó còn quan trọng hơn ông ta sao? Nghĩ đến đây, ông ta càng thêm hận Mục Long. “Sư huynh…” “Ừm, sư muội nói đúng!”, khuôn mặt của Thiên Âm chân nhân vô cảm. “Thôi đi, lại là một kẻ nói dối trắng trợn”, tất cả mọi người trong Mục gia đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu, xem ra cao nhân không chỉ có sức mạnh, mà còn có khả năng nói dối trắng trợn bậc nhất. “Vậy hai người tay không đến Mục gia, vừa vào cửa đã ngồi lên vị trí của gia chủ Mục gia, vậy là có ý gì?”, Mục Long nhìn hai vị chân nhân cười hỏi. “Tất nhiên là vì thấy ghế ngồi của Mục gia vô cùng tinh mỹ, muốn cảm nhận một chút, mong Mục công tử đừng trách chúng ta”. “Sư huynh…”, Thiên Nguyệt chân nhân lại tiếp tục gọi một tiếng, Thiên Âm chân nhân cực kỳ không tình nguyện lấy ra hai viên linh dược. Đại trưởng lão vốn dĩ đang tức giận muốn chết, nhưng khi nhìn thấy hai viên linh dược này, ánh mắt ông ta lập tức thẳng tắp, trong lòng không ngừng dậy sóng. “Mẹ kiếp, ta nói hai viên linh dược này sao lại trông quen mắt như thế, hóa ra là vừa tặng cho các người. Trong nháy mắt, các người liền trở tay đem ra dùng làm quà tặng”, đại trưởng lão tức giận đến nỗi suýt chút nữa nôn ra máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]