Chương trước
Chương sau
Có điều, bà ta vẫn còn nghi ngờ, bởi vì Mục Long nói đã từng nhìn thấy chân dung của Vân Kinh Hồng, điều này gần như là không thể. Một là quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, hai là Mục Long đang nói dối, bà ta vẫn phải thử thêm một lần nữa.
Ngừng một lát, bà ta nói tiếp: “Không giấu gì ngươi, Vân tiên tử có tài hoa tuyệt thế, cho dù cùng là nữ tử, ta cũng đã hâm mộ cô ấy từ lâu. Nếu như ngươi từng nhìn thấy chân dung của Vân tiên tử, hẳn là có quan hệ rất thân thiết với cô ấy. Không biết ngươi có giữ vật gì của Vân tiên tử, có thể lấy ra cùng chiêm ngưỡng không, được vậy ta cũng xem như hoàn thành tâm nguyện kiếp này”.
“Lão hồ ly, tuyệt đối là lão hồ ly!”, nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Thiên Nguyệt chân nhân, trong lòng Mục Long không khỏi thầm mắng một câu.
“Có điều, có lẽ bà nằm mơ cũng không ngờ được, ta và Vân tiên tử không chỉ gặp mặt mà còn có tiếp xúc da thịt cơ. Loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể làm khó ta được?”, trong lòng Mục Long cười khẩy, đưa tay vào áo lấy ra một thứ.
Vật này chính là chiếc trâm ngọc màu xanh mà Vân Kinh Hồng đã đánh rơi ngày hôm đó, Mục Long vẫn luôn giữ nó bên người.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, biểu cảm của Thiên Nguyệt chân nhân và Thiên Âm chân nhân thay đổi dữ dội, ánh mắt nhảy loạn xạ.
“Tiêu Dao Thần Ngọc, hóa ra là Tiêu Dao Thần Ngọc!”, Thiên Nguyệt chân nhân nhìn chằm chằm vào chiếc trâm ngọc trên tay Mục Long, kích động lạ thường, Mục Long cũng không biết bà ta đang kích động cái gì.
“Hóa ra, vật này có tên là Tiêu Dao Thần Ngọc sao?”, trong lòng Mục Long thầm nghĩ, sau đó hắn huyển chủ đề, mỉm cười hỏi: “Ồ, vậy mà bà lại biết vật này?”
“Đương nhiên, Tiêu Dao Thần Ngọc, đó là thần vật mà tất cả các nữ võ giả ước mong đấy. Đeo ngọc bội này có thể giữ mãi tuổi thanh xuân và dung mạo!”, Thiên Nguyệt chân nhân vừa nói vừa đưa hai tay sờ lên mặt, càng ngày càng hưng phấn.
Ngay khi những lời này nói ra, các nữ tử trong Mục gia cũng vô cùng ngưỡng mộ, trong mắt lấp lánh ánh sao.
Giữ mãi thanh xuân, dung mạo không đổi, đối với một người phụ nữ mà nói, đây quả thực là một cám dỗ chí mạng.
Nghe vậy, trong lòng Mục Long cũng sửng sốt, thầm nghĩ không xong rồi, hắn vốn nghĩ đó chỉ là một cây trâm bình thường, nhưng không ngờ lại quý giá đến mức này, còn bị hắn lấy ra cho người khác xem.
Thật ra, thời điểm biết được thân phận của Vân Kinh Hồng, hắn nên nghĩ được rằng đồ của nàng ta sao có thể là đồ bình thường được? Có điều bây giờ đã lấy ra rồi, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
“Mục Long công tử, ta có một yêu cầu quá đáng, mong công tử có thể đồng ý cho!”, ngay cả xưng hô với Mục Long, Thiên Nguyệt chân nhân cũng đã thay đổi.
Thực tế, ngay từ lúc Mục Long lấy Tiêu Dao Thần Ngọc ra, bà ta đã tin cao nhân phía sau Mục Long có lẽ chính là Vân Kinh Hồng.
Suy cho cùng, Tiêu Dao Thần Ngọc chỉ có ở Tiêu Dao Thần Tông, vô cùng quý giá. Có thể dùng loại thần ngọc này làm trâm cài, cho dù không phải Vân Kinh Hồng thì cũng là cao nhân của Tiêu Dao Thần Tông, chắc chắn không phải là người mà giới tán tu bọn họ có thể đắc tội.
“Bà muốn làm gì?”, nghe vậy, Mục Long theo bản năng thu Tiêu Dao Thần Ngọc lại, cảnh giác nhìn Thiên Nguyệt chân nhân.
Thấy vậy, Thiên Nguyệt chân nhân bất giác mỉm cười nói: “Mục công tử yên tâm, trâm Tiêu Dao Thần Ngọc này là vật của Vân tiên tử. Cấp độ tán tu như ta tuyệt đối không dám tranh giành”.
“Hừ, biết vậy là tốt!”, Mục Long vừa nói vừa quét mắt nhìn hai người Thiên Nguyệt và Thiên Âm, hắn phát hiện trong đáy mắt của Thiên Âm chân nhân rõ ràng có một tia u ám lướt qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.