Ông ta nhìn chằm chằm vào Mục Long, muốn tìm kiếm một chút manh mối trong đôi mắt hắn. Bấy giờ, Mục Long mới nói: “Mặc dù ta còn trẻ, nhưng cũng biết không có vốn liếng đề ngông cuồng thì đó chính là chán sống!” “Nghĩ lại thì cả Mục gia không có ai là đối thủ của ông, nhưng ta lại không sợ! Lẽ nào, ông không tò mò hả?”, Mục Long nói xong, mặt mày tràn ngập vẻ thong dong, bình tĩnh. Thiên Âm chân nhân và Mục Long nhìn nhau vài giây, sau đó cười nói: “Ý ngươi là ngươi có bảo kê?” “Đúng đó thì sao?”, Mục Long cười hỏi ngược lại. Lúc này, đại trưởng lão Mục Cửu Giang bỗng nhiên hét lên: “Chân nhân đừng nghe thằng ôn con đó nói bừa, nó có bảo kê con khỉ ấy, toàn là nói phét thôi”. “Hử?”, Thiên Âm chân nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ. Có điều, Mục Long lại hài hước nhìn đại trưởng lão với ánh mắt như nhìn một đồ ngu. “Ta có thể khôi phục tu vi trong một đêm, sáu ngày đạt tới Thoái Phàm tầng ba, Mục Cửu Giang ông có thể không?” “Ta có thể dùng tu vi Thoái Phàm tầng ba đánh bại Bích Cung cảnh, thu phục đàn hổ, Mục Thiên Dao làm được không?”, Mục Long hỏi. “Cậu…”, đại trưởng lão thoáng chốc không nói được gì. “Cậu cái gì mà cậu, cái loại có ánh mắt thiển cận như ông, sống cả mấy chục năm toàn là cho chó ăn. Thủ đoạn của cao nhân là loại ngu ngục như ông có thể hiểu được hả?” “Thằng ranh con, ông đây đập chết ngươi!”, đại trưởng lão chưa bao giờ bị người nào sỉ nhục như vậy, hôm nay lại bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch chỉ vào mặt chửi hết lần này đến lần khác thì có thể biết trong lòng ông ta tức giận cỡ nào rồi đó. “Khoan đã!”, Thiên Âm chân nhân thấy vậy, trừng ông ta. Mục Cửu Giang lập tức im lặng. Bấy giờ, Thiên Nguyệt chân nhân vẫn đứng cạnh bỗng mở miệng, bà ta cười tủm tỉm khiến cho người ta cảm thấy người này rất gian xảo. “Ta và sư huynh tu hành nhiều năm như vậy, cũng coi như là đi khắp vương triều Đại Ly. Ngươi có thể nói cao nhân sau lưng của mình ra, lỡ chúng ta biết thì sao? Cũng đỡ phải khiến cả hai cùng mất lòng nhau”. Khi nói chuyện, đôi mắt Thiên Nguyệt chân nhân hơi lập lòe, trong mắt có hai vầng trăng rằm không ngừng xoay tròn khiến người ta cảm thấy mơ hồ, dường như mọi bí mật đều không thể thoát khỏi mắt bà ta. “Long ca cẩn thận, đây là một loại nhãn thuật, có thể làm người ta sinh ra ảo giác”, Hoan Nhi ở trong Yêu Thần tháp vẫn chú ý đến tình hình bên ngoài, nhìn thấy vậy thì không khỏi mở miệng nhắc nhở. “Nhãn thuật? Muốn khiến ta sinh ra ảo giác?”, Mục Long thầm cười khẩy, hắn đã từng nhìn thấy bóng Yêu Thần Thái Cổ, trong lòng cất giấu chiến ý của Ma Viên thì sao có thể bị nó lung lay đầu óc một cách dễ dàng được. Có điều, hắn lại giả vờ như bị mê hoặc, ánh mắt mê ly nói ra một cái tên: “Vân Kinh Hồng”. Khi Thiên Nguyệt chân nhân nghe thấy cái tên đó, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhãn thuật cũng biến mất, ánh mắt Mục Long cũng trở nên tỉnh táo lại. “Vân tiên tử, dù sao chuyện ta nợ cô trước sau gì ta cũng phải trả. Bây giờ mượn danh tiếng của cô để khiến đám người này kinh hãi một phen, mong cô thứ tội”, trong lòng Mục Long than thở. Vân Kinh Hồng còn trẻ, nhưng đã là cường giả Linh Văn cảnh, điều này cũng đủ cho thấy nàng ta có lai lịch bất phàm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]