Chương trước
Chương sau
Thật ngông cuồng!
Quả thật là ngông không biên giới, điếc không sợ súng!
Khoảnh khắc ấy, cả đại sảnh chợt im phăng phắc, ai cũng nín thở tập trung nhìn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá cây vang lên xào vạc bên ngoài.
“Mục Long đang làm gì vậy?”
“Hắn muốn chết hả? Hay là định trở thành tội đồ của cả Mục gia?”
“Đó chính là Thiên Âm chân nhân, cao thủ Ngự Hồn cảnh đỉnh, gia chủ thấy cũng phải nhún nhường ba phần đấy!”
“Hắn dám đe dọa Thiên Âm chân nhân luôn! Dù có gan hùm mật gấu chắc cũng không đủ!”
Các thành viên trong gia tộc đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận lấy cơn giận dữ của Thiên Âm chân nhân.
Khi Thiên Âm chân nhân nghe Mục Long nói vậy, trong mắt lóe lên một sự sắc lạnh, ông ta muốn giơ tay đập thẳng về phía thiếu niên trước mặt nhưng ngay lập tức đã nhịn xuống.
Chỉ là một thiếu niên Thoái Phàm cảnh thôi, sao lại dám nói như vậy với ông ta chứ?
“Được, thú vị”, Thiên Âm chân nhân cười, ông ta không nhớ nổi đã bao năm chưa ai dám nói như vậy với mình.
“Mục Long, sự gan dạ của ngươi rất hiếm có đó. Nhưng, nếu bổn tọa chấp ngươi thì không khỏi rớt giá quá”, con ngươi Thiên Âm chân nhân hơi lập lòe nói.
Ông ta vừa nói thế, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, song cũng vô cùng cảm khái.
“Cao nhân quả là cao nhân, lòng dạ như thế thì không phải người như ta có thể bằng được”.
“Mục Long kia may là gặp phải Thiên Âm chân nhân đó, không thì chỉ với câu nói ấy thôi đã sớm bị một tát đập chết rồi”.
Mà đại trưởng lão Mục Cửu Giang thì mặt mày hết sức khó coi, ông ta không hiểu sao Thiên Âm chân nhân lại khách sáo với tên nhóc kia như vậy. Ông ta nhìn Mục Thiên Dao với vẻ khó hiểu, nhưng Mục Thiên Dao chỉ khẽ lắc đầu.
“Bắt đầu ngờ vực vô căn cứ rồi sao?”, khóe miệng Mục Long khẽ nhếch, câu nói trước đó của hắn đã nổi lên hiệu quả, song hắn cũng không cho rằng Thiên Âm chân nhân sẽ bỏ qua như vậy.
Sau đó, chợt nghe ông ta nói: “Có điều, tuy bổn tọa băn khoan thân phận của mình không so đo với ngươi, nhưng ngươi phải trả lại Tịnh Tuyết Vương Liên. Hơn nữa, ngươi phải quỳ xuống xin lỗi đệ tử của ta!”
“Dao Nhi, có chân nhân đứng ra phân xử cho con, con còn không mau đi qua!”, đại trưởng lão nghe vậy lập tức vui vẻ, quả nhiên cơn giận của chân nhân không có dễ ngừng lại như vậy.
Mục Thiên Dao nghe thế chậm rãi bước lên trước, quỳ xuống nhìn Thiên Âm chân nhân, cảm ơn: “Cảm ơn sư tôn đã đòi lại công bằng cho con”. . Hãy tìm đọc trang chính ở ++ trùmtru уệЛ. VN ++
“Đứng lên đi”, Thiên Âm chân nhân gật đầu nói.
Sau đó, Mục Thiên Dao bèn đứng dậy, đi đến trước mặt Mục Long, bình tĩnh nhìn hắn với vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Mục Long thấy vậy, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo, giết người không có gì là to tát. Hôm nay, Thiên Âm chân nhân muốn hắn giao Tinh Tuyết Vương Liên ra để ép mình nhận tội, khiến Mục Long quỳ xuống trước mặt mọi người là vì phá hủy đạo tâm của hắn. Vậy thì tương lai, hắn sẽ sinh ra tâm ma, đi vào ngõ cụt, mai sau khó làm nên thành quả.
Kế này, quả là độc ác!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.