Chương trước
Chương sau
Mục Cửu Uyên nghe vậy cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhắc nhở: “Tiểu Long, con…”
“Ông yên tâm, con biết chừng mực!”
“Được, Mục Long quả nhiên không hổ là thiên tài đứng đầu xưa giờ của Mục gia, cái khí phách ấy rất giống Mục Thanh Khung cha ngươi năm đó!”
Đại trưởng lão đang lo không thể giải quyết Mục Long, giờ Mục Long lại tự chui đầu vào rọ.
Đại trưởng lão biết rất rõ thực lực của Mục Thiên Dao, gương mặt già nua của ông ta không khỏi tươi hơn hớn, mấy nếp nhăn như giãn ra rất nhiều.
“Dao nhi, hiếm khi Mục Long dũng cảm như vậy, con ra tay chỉ dạy cậu ta chút luôn đi. Có điều, ra tay phải biết ‘chừng mực’ đấy!”, đại trưởng lão chỉ nói là biết chừng mực, nhưng sao Mục Thiên Dao có thể không hiểu ẩn ý trong đó.
Tức thì, Mục Thiên Dao với bộ đồ màu xanh bước lên tổ đàn.
“Mục Long, ngươi đã muốn đánh một trận với ta, vậy ta sẽ chiều ngươi, tiện thể khiến ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!”, vẻ mặt Mục Thiên Dao nhàn nhạt, hừ lạnh nói.
“Ta quả thật không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ biết đấng nam nhi nói được là làm được. Nếu lúc trước ta đã nói sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình thì chắc chắn sẽ làm được!”, Mục Long nhìn chằm chằm Mục Thiên Dao, mặt không chút thay đổi nói.
“Cũng được, ta đã từng nói bảo vật xưa nay đều thuộc về cường giả. Có thể lấy lại được hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi!”, đáy mắt Mục Thiên Dao bắt đầu hiện lên một tia cao lãnh.
“Hay, hay cho câu bảo vật từ xưa đến nay đều thuộc về cường giả. Dao Nhi, nói hay lắm, đúng lúc ta đột nhiên có một ý tưởng, không biết có nên nói hay không?”, đại trưởng lão nói, ông ta đảo mắt nhìn về phía Mục Cửu Uyên.
Nghe vậy, Mục Cửu Uyên trừng mắt nhìn ông ta, lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu như đại trưởng lão đã băn khoăn như vậy, không bằng đừng nói thì hơn”.
“Khụ khụ…”, trước mặt mọi người trong tộc, đại trưởng lão xấu hổ cười cười, ho khan hai tiếng hóa giải sự ngượng ngùng.
“Bổn tọa suy đi nghĩ lại, vì đại chiến lâu dài của gia tộc, vẫn là nên nói ra thì tốt hơn”.
“Mục Long và Mục Thiên Dao đều là nhân vật thiên kiêu hiếm có trong Mục gia chúng ta. Dù ai thắng trận cũng sẽ là quán quân trong đại hội khảo nghiệm lần này. Ta nhớ trong tộc có một cây Tử Điện Long Ảnh thương. Bảo vật quý giá như vậy bây giờ đang để không, không phải rất lãng phí sao, sao không dùng nó làm phần thưởng cho trận quyết đấu này, ý của gia chủ thế nào?”, đại trưởng lão cười như không cười, nói.
“Mục Cửu Giang, ông…đừng quá càn rỡ!”
Nghe xong những lời của Mục Cửu Giang, trong mắt Mục Cửu Uyên lộ ra tia sát ý.
Tử Điện Long Ảnh thương không những là bảo vật của Mục gia, mà chủ nhân trước đây của nó cũng chính là cha của Mục Long, Mục Thanh Khung, kể từ khi Mục Thanh Khung xảy ra chuyện, Tử Điện Long Ảnh thương này đã bị gia tộc thu hồi, vẫn luôn để đó không dùng.
Bây giờ, trong dịp tụ họp đông đủ thế này, Mục Cửu Giang vậy mà lại nhắc đến chuyện này, thực sự là quá mức đau lòng.
“Không phải ông đang chất vấn chuyện tu vi của Mục Long sao, bây giờ sao lại đổi rồi, một tiếng thiên tài hai tiếng thiên tài, chẳng lẽ ông không nghi ngờ nữa?”, Mục Cửu Uyên nhìn chằm chằm đại trưởng lão hỏi.
“Đó là chuyện đương nhiên. Vì Mục Long dám thách đấu với Dao Nhi, điều đó đủ cho thấy tu vi của cậu ta là thật. Bây giờ trận quyết đấu giữa thiên tài hiếm có như vậy, tất nhiên cần phải có một số phần thưởng để khiến tâm tu hành của người trong tộc thêm phấn chấn”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.