Chương trước
Chương sau
“Lẽ… lẽ nào, đàn ma hổ Phệ Linh U này là do hắn gọi tới?”
“Việc này… việc này sao có thể được?”
Cảnh tượng trước mắt tuyệt đối là việc cả đời này họ cũng chưa từng chứng kiến.
Ngay sau đó, Mục Long bèn nhảy xuống lưng hổ, khua tay một cái đàn hổ liền ngoan ngoãn quỳ xuống đất, vô cùng ngoan ngoãn.
“Đệ tử Mục Long tới tham dự đại lễ khảo thí của gia tộc muộn, mong các vị lượng thứ”.
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, Mục Long bước từng bước lên tổ đàn.
“Mục… Mục Long, việc này rốt cuộc là thế nào?”, Đại trưởng lão Mục Cửu Giang cảm thấy yết hầu khô khốc, hướng mắt nhìn về phía đàn hổ, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ồ, đàn ma hổ Phệ Linh U này đã bị ta thu phục rồi, hổ vương kia là vật cưỡi của ta!”, Mục Long nói xong, hổ vương gầm nhẹ một tiếng, dường như đang đáp lại Mục Long.
Những lời này vừa dứt, trong gia tộc đột nhiên nổi lên từng đợt sóng gió, tâm trạng của mọi người càng thêm điên cuồng.
“Thu phục?”
“Ta chưa từng nghe nói có người có thể thu phục được ma hổ Phệ Linh U. Sao hắn làm được vậy?”
“Thứ này, cường giả Bích Cung cảnh nhìn thấy cũng phải khiếp sợ ba phần đấy”.
“Hơn nữa còn nhiều như vậy!”
“Cha, tổng cộng có hai mươi tám con mèo lớn”, trong đám người, có một đứa trẻ ba bốn tuổi nhìn bầy hổ trước mặt, không những không sợ mà ánh mắt còn sáng rực lên, cất tiếng nói non nớt.
“Tiểu Ngưu Tử, câm miệng cho ta!”, nghe vậy, khuôn mặt của cha đứa bé biến sắc, tát nó một cái.
Đám người trong tộc nhìn bầy hổ cách đó không xa, trong lòng tràn đầy căng thẳng cùng sợ hãi.
“Long Nhi, những lời con nói có thật không? Con thực sự…thu phục cả bầy hổ?”, Mục Cửu Uyên định thần sau cú sốc. Ông ta là gia chủ, đương nhiên hiểu được điều này có ý nghĩa gì đối với toàn bộ Mục gia?
Ở thành Hàn Giang, có gia tộc từng nuôi dưỡng yêu thú, nhưng chưa từng nghe nói có gia tộc nào sở hữu một đàn ma hổ Phệ Linh U cả, chuyện này sẽ khiến thực lực của Mục gia vươn lên mạnh mẽ.
Điều quan trọng nhất là bầy ma hổ Phệ Linh U được thu phục bởi chính cháu trai của ông ta.
“Chắc chắn là thật, thưa ông nội”.
“Hắc Hoàng, bái kiến ông nội của ta đi”, Mục Long ra lệnh.
Hắc Hoàng là tên mà hắn đặt cho hổ vương, hổ là vua trong số yêu thú, cộng thêm bộ lông màu đen trên người hổ vương nên có cái tên này.
“Grừ!”, Hắc Hoàng nghe vậy liền gầm nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt Mục Cửu Uyên, thân thể cao hơn mười thước, nằm trên mặt đất, trông rất ngoan ngoãn.
Trước cảnh tượng này, ai nhìn thấy cũng phải bàng hoàng.
“Tốt, tốt, tốt lắm!”, Mục Cửu Uyên cười đến nỗi không khép miệng lại được, nói liên tiếp ba chữ tốt.
Còn đại trưởng lão vừa thấy cảnh này, sắc mặt ông ta tái xanh vì tức giận, Mục Long xuất hiện khí thế uy phong như vậy, thậm chí còn lấn át cả Mục Thiên Dao, chắc chắn là ông ta không muốn chứng kiến chuyện này.
“Được rồi, nếu như Mục Long đã trở lại thì tiến hành khảo nghiệm đi. Đệ tử trong tộc đều đã hoàn thành khảo nghiệm cả rồi. Người lúc nãy là Mục Thiên Dao, tầng mười Thoái Phàm cảnh đỉnh phong”, đại trưởng lão trầm giọng chậm rãi nói, cố ý cường điệu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.