Chương trước
Chương sau
“Ngươi giả bộ không có điểm gì sai sót, nhưng đáng tiếc ngay từ đầu ta đã không có ý định bỏ qua cho ngươi!”
Gương mặt Mục Long biểu lộ hàn ý, tay phải khẽ dùng sức vặn một cái, Tiết Đoạn Lãng không khỏi liên tục kêu thảm, cánh tay của hắn ta tựa như bánh quai chèo, hoàn toàn bị phế.
Ngay sau đó, tay Mục Long đã siết chặt lấy yết hầu của hắn ta: “Kẻ muốn giết người thì cũng sẽ bị người giết, nếu như ngươi muốn giết ta vậy thì ắt phải có giác ngộ chết chóc!”
Một tiếng giòn tan vang lên, tròng mắt của Tiết Đoạn Lãng lồi ra sau đó thần sắc trong ánh mắt hoàn toàn tan biến.
Mục Long với Thoái Phàm cảnh tầng ba trước là giết chết Bích Cung cảnh tầng năm sau đó diệt Thoái Phàm cảnh tầng tám, tất cả việc này đều là nhờ vào dung hợp Thao Thiết chân huyết.
Trận chiến sinh tử này mặc dù đã dẹp yên nhưng đối với Mục Long mà nói nguy cơ chỉ mới bắt đầu.
Để phá vỡ cục diện sinh tử, hắn không thể không dung hợp chân huyết Thao Thiết, nhưng đúng như Hoan Nhi nói trước đó, chân huyết Thao Thiết có thuộc tính thôn phệ.
Từ sau khi dung hợp chân huyết Thao Thiết, Mục Long đầu tiên thôn phệ lốc xoáy Huyết Ma sau đó lại rút cạn linh khí thiên địa xung quanh, Tiết Đồ đường đường là cường giả Bích Cung cảnh tầng năm mà cũng bị Mục Long hút sạch một thân chân nguyên.
Hơn nữa, việc thôn phệ này vẫn đang tiếp diễn, đến Mục Long cũng không thể khống chế, lúc này trong cơ thể hắn chân khí đã đạt đến trạng thái bão hòa, kinh mạch cũng đã bắt đầu bành trướng.
Nếu như không phải thân thể hắn mạnh mẽ thì lúc này sớm đã bạo thể mà chết rồi, nhưng dựa vào tiến độ thôn phệ này thì việc no quá mà chết chỉ là vấn đề thời gian.
Ngoài ra vẫn còn một điểm nữa, yêu thần thái cổ Thao Thiết từ khoảnh khắc ra đời đã không ngừng thôn phệ, vô cùng tham ăn.
Vì thế mà lúc này Mục Long cảm thấy cực kỳ đói bụng, cảm giác đói bụng cồn cào này khiến hắn khó mà khống chế, đói đến mức hoa mắt chóng mặt.
“Đói quá, ta phải ăn gì đó!”
“Gào!”
Trong mắt Mục Long u quang đại thịnh, hắn không thể kiềm chế được nữa mà ăn hết sạch lương thực trong nhẫn trữ vật, đến đan dược cũng không bỏ qua, không chỉ có vậy, hắn còn chén hết sạch các loại đan dược trong nhẫn trữ vật của Tiết Đồ. Bụng của hắn đã to đến mức độ quá đáng, y phục rách toác cả ra.
Một loại năng lượng cuồng bạo đang loạn động, âm ỷ lên men trong người hắn, có thể nói Mục Long lúc này chính là một quả bom hẹn giờ bằng xương bằng thịt, hơn nữa còn có thể nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn thực sự đói đến phát điên, hắn căn bản không thể khống chế cảm giác này, thậm chí bắt đầu há miệng gặm thân cây để giảm bớt sự đau đớn vì đói.
Cảnh tượng này khiến ma hổ Phệ Linh U cũng âm thầm kinh hãi, khí tức trên người Mục Long khiến linh hồn chúng không ngừng run rẩy.
“Long ca ca, huynh không thể ăn thêm được nữa, bằng không sẽ thật sự khiến mình nổ tung mất!”, giọng nói lo lắng của Hoan Nhi vang lên trong đầu Mục Long, như vậy ánh mắt hắn mới hồi phục lại được một tia minh mẫn, nhưng yêu thần Thao Thiết thân là một trong Thái cổ chí hung, lực lượng chân huyết này thực sự quá đỗi cuồng bạo hung hãn, cảm giác đói bụng vô tận bao phủ trong mỗi thớ thịt của Mục Long.
“Không dược, ta không thể để nổ chết được”, Mục Long cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể mình đã có hiện tượng vỡ ra, mặc dù cảm giác đau đớn này còn lâu mới bằng cảm giác đói cồn cào, nhưng hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.