Chương trước
Chương sau
Giờ phút này, khí thế trên người Tiết Đồ chợt bùng nổ, quanh người phủ kín chân nguyên màu đỏ, không ngờ lại là Bích Cung cảnh tầng năm.
Khí tức ấy cực kỳ nguy hiểm.
Thấy người này đi tới, đàn hổ lập tức xông lên.
“Hừ, súc vật hạ đẳng, cút ngay!”
Lúc này, vẻ mặt Tiết Đồ chợt sửng sốt, rồi vung tay lên, chân nguyên màu máu ngưng tụ thành một dải lụa.
Bảy tám con ma hổ Phệ Linh U lập tức bị đánh bay, chảy máu, bị thương nặng. Nếu không phải chúng có cơ thể mạnh mẽ thì một chiêu kia đã đủ để chúng hóa thành một đống sương máu.
Hổ Vương thấy vậy, gào lên một tiếng, sau đó giãy giụa đinh đứng lên. Nó biết, khí thế của người này còn mạnh hơn Mục Long, những con hổ khác hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta.
“Yên tâm trị thương đi, suy cho cùng chuyện hôm nay cũng do ta mà ra. Nếu không đánh với ta thì mi cũng sẽ không bị thương nặng. Mà giờ, tên bỉ ổi kia lại định giậu đổ bìm leo, Mục Long ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”
Mục Long bước lên trước mấy bước, đứng trước mặt Hổ Vương nhìn Tiết Đồ với vẻ mặt kiên định.
Nói thật, tuy tên Tiết Đồ kia có tu vi hơn xa hắn, trong lòng Mục Long cũng không nắm chắc sẽ thắng, nhưng cũng chưa đến mức phải tuyệt vọng.
Dù sao, Mục Long đã từng dùng một chưởng đánh nát tim gan phèo phổi của Lệ Vô Cữu. Mà gã chính là cao thủ Linh Văn cảnh. Tuy gã bị thương nặng, song điều đó cũng khiến Mục Long tự tin hơn, cao thủ cũng không phải là vô địch.
Huống chi, chân khí màu vàng của hắn cũng cực kỳ cô đọng, gần như có thể sáng bằng chân nguyên. Đây mới là điều mà Mục Long cậy vào.
Tu vi hắn bỗng tăng vọt, tuy trận chiến với Hổ Vương lúc trước đã được củng cố, nhưng vẫn chưa rành rọt. Mà giờ, vừa vặn cần một trận chiến sống còn để rèn luyện chính mình.
Bất kể là vì tu vi hay sự chính trực trong lòng thì cũng khó tránh khỏi một trận chiến này!
Hổ Vương nhìn tên loài người nhỏ hơn mình rất nhiều trước mặt, ánh mắt toát ra chút khó hiểu.
Trong trí nhớ của nó, con người một là nham hiểm tham lam, hai là nhát như chuột. Nhưng thiếu niên trước mặt lại khác với những người mà nó từng gặp.
“Hừ, bản thân còn lo chưa xong, mà muốn xen vào việc của người khác! Nhóc con Mục gia, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”, trên mặt Tiết Đồ lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Sau đó, hắn ta lập tức ra tay gây khó dễ.
“Huyết Ma Nhiếp Hồn Thủ!”
Dưới tiếng quát, chân nguyên màu máu ngưng tụ trong bàn tay Tiết Đồ, một bàn tay khổng lồ màu đỏ như được làm từ máu kéo theo mùi máu tanh tưởi chộp về phía Mục Long.
“Nghe nói Huyết Sát Môn cực kỳ tàn nhẫn, ngầm lấy máu người luyện công, ngay cả người già và trẻ nhỏ cũng không tha. Xem ra, quả nhiên là thật!”
Mùi máu tươi ập vào mặt kèm theo sát khí cuồn cuộn khiến Mục Long chấn động.
“Sơn Hà Phá Diệt!”
Mục Long cảm nhận được sức mạnh của nó, biết võ công bình thường không thể địch nổi nên cơ thể nhoáng lên, vừa ra tay đã dùng tuyệt chiêu!
Con ngươi lóe lên sấm sét màu vàng, huyết mạch Ma Viên trong cơ thể lập tức sôi lên sùng sục.
Từng bóng quyền màu vàng giống như sao băng trên trời với sức mạnh như vũ bão thoáng chốc đập về phía Tiết Đồ!
Ầm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.