“Thì ra là thế, cuối cùng ta cũng hiểu được câu nói trước khi chết của Lệ Vô Cữu. Hoan Nhi, có vẻ biết rất rõ về vấn đề này nhỉ? Biết còn chơi ta nữa…”, Mục Long có hơi cạn lời.
“Trời ơi, làm gì có chứ! Hoan Nhi ngây thơ vậy mà, không biết gì hết trơn”, Hoan Nhi lại trở nên hết sức e thẹn.
Mục Long: “…”
“Vậy… nàng ta sao rồi? Trước khi đi có nói gì không?”, Mục Long cắn răng, chuyện này là hắn có lỗi với Vân Kinh Hồng.
“Nàng ta khóc, suýt nữa thì giết huynh, nhưng cuối cùng cũng không đâm kiếm trong tay xuống. Sau đó khóc, cầm nhẫn trữ vật của Lệ Vô Cữu đi rồi”.
“Nhưng khi nàng ta làm chuyện ấy với Long ca có rớt xuống một cây trâm gài tóc”.
Mục Long nghe thấy Hoan Nhi nói vậy bèn tìm kiếm trong hang động, quả nhiên tìm được một cây trâm gài tóc bằng ngọc, bề mặt bóng loáng mát lạnh, trông hết sức trang nhã giống như khí chất của Vân Kinh Hồng.
“Vân tiên tử, cô yên tâm, tuy là cô chủ động, nhưng Mục Long ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô”, Mục Long nhìn chằm chằm cây trâm gài tóc, thề son sắt trong tiếng cười trộm của Hoan Nhi.
“Chúng ta đến dãy Nghi Lăng cũng năm sáu ngày rồi nhỉ, cũng nên ra ngoài thôi”, Mục Long cứ có cảm giác chuyện với Vân Kinh Hồng như một giấc mơ. Hắn đỡ eo đi ra khỏi động Thủy Liêm.
Ngay khi vừa đi ra ngoài, ánh mắt Mục Long bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, dưới thác nước thế mà lại có một con yêu thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-thai-co-hac-long/916055/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.