Trương Bát Bì cũng là tên biết điều, nếu đã không chọc được thì không cần lãi nữa. 
“Đưa giấy nợ cho tôi!” 
“Tứ Hổ, mau đi lấy giấy nợ cho đại ca này nhanh lên!” 
Một tên đàn em nhanh chóng đưa giấy nợ của Liễu Y Y ra. 
Tôn Hàn nhận lấy, nhìn một cái rồi để vào trong túi. Anh không thèm nhìn Trương Bát Bì nữa mà nhìn về phía tên đàn em tên Tứ Hổ. 
Anh lạnh nhạt hỏi: “Cậu là đàn em của Trương Bát Bì à?” 
Lý Tứ Hổ bị nhìn chằm chằm tới nỗi chảy đầy mồ hôi: “Vâng, vâng!” 
“Trương Bát Bì dám chọc vào Liễu Y Y thì cũng phải trả giá đắt. Giờ tôi cho các người một lựa chọn, kể từ ngày mai Trương Bát Bì phải biến mất khỏi thành phố này. Nếu không…” 
Tôn Hàn dừng lại một chút, khóe môi anh cong lên, nhẹ nhàng thốt ra: “Tất cả những kẻ trong phòng bao này sẽ biến mất khỏi thành phố này, tự chọn đi”. 
Nói xong anh liền đi khỏi phòng bao. 
“Cậu muốn dồn bọn tôi vào chỗ chết à?!!” 
Trương Bát Bì kinh hãi, thanh niên này không chừa lại đường sống cho họ! 
Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều biến sắc. 
“Cậu chủ!” 
Cửa phòng bao mở ra, chủ nhân của quán bar Hoàng Triều là Chu Lão Lục đứng nghiêm chỉnh ở một góc. Sau khi thanh niên này đi ra, ông ta nhìn lướt qua phòng bao rồi theo sát sau người thanh niên. 
Việc này… 
Ngay cả nhân vật tầm cỡ như Chu Lão Lục mà cũng phải cung kính gọi thanh niên này là cậu chủ. 
“Đại ca, xin lỗi! Anh chết còn đỡ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-thai-co-hac-long/244429/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.