Chương trước
Chương sau
Không có cách nào, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, bản tính cẩn thận như Trần Hành hắn lại càng phải đề phòng nhiều hơn nữa.
Đáng tiếc chính là hắn nhìn như thế nào cũng không thể nào cảm nhận ra được Trần Vân Thanh thực lực chân chính, cứ như toàn thân của Trần Vân Thanh bao trùm một lớp sương mù đồng dạng, cái này chỉ bắt gặp khi mà tu vi của đối phương cao hơn Trần Hành hắn quá nhiều, chỉ khi xuất thủ, hắn mới là biết được chân chính thực lực của đối phương. Còn như bình thường, đối phương không muốn đề cho hắn biết được hư thật, hắn có quan sát thế nào cũng vô dụng.
Không lẽ trong nửa tháng ngắn ngủi, Trần Vân Thanh này cũng như hắn, đều có đại đột phá?
Không thể nào đâu, nghe đám người Trần Bái Bì nói thời gian qua Trần Vân Thanh liền là ngày đêm chạy trốn vị thần bí cường giả kia truy sát, giữ mạng đã còn khó khăn, làm gì có thời gian để tu luyện đột phá kia chứ.
‘Thôi được! Để cho ba tên Trần Bái Bì thử nước trước, nhìn tình thế ta ra tay cũng không có muộn!’ Trần Hành đi xuống bên dưới chủ vị ghế, đứng cách Trần Vân Thanh cùng Trần Bái Bì không đến hai mươi mét, quan sát nhất cử nhất động của Trần Vân Thanh.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, không thể nào thắng được đối phương liền là giấu mình chờ thời, đây là tôn chỉ khắc ghi tận đáy lòng Trần Hành hắn từ khi bước chân vào tu luyện giả thế giới.
Dù hắn tin tưởng, với chiến lực hiện tại không hề thua kém Yêu Giả cửu trọng sơ kỳ của mình, tuyệt đối không thể nào thua cho Trần Vân Thanh, nhưng dù sao, cẩn thận vẫn là hơn.
“Không biết sống chết đồ vật!”
“Xẹt.. Xẹt.. Xẹt..!”
“A....A...A...!”
“Rầm rầm rầm!”
Trần Vân Thanh nhìn qua ba người Trần Bái Bì một cái, chỉ phun ra một câu, theo sau, không ai trong chủ viện này nhìn đến Trần Vân Thanh ra tay như thế nào, chỉ thấy một vệt ánh kiếm lóe lên, ba tiếng kêu thảm vang lên, sau đó...
Không có sau đó, cả ba người Trần Bái Bì như là ba cây chuối bị đốn ngã, rơi xuống nền nhà, tạo ra ba tiếng âm vang trầm đục.
“Trần Bái Bì, Trần Đại Hùng cùng Trần Đại Dũng ba người đêm hôm qua cùng Trần Hầu Cảnh, Trần Khôi rời bỏ Đại Mộc Lâm đi đến Chấn Nam Thành Nam Hồng Viện vui chơi, nhưng đến giờ không có thấy về, nghi ngờ ba người này đã bị cổ thần bí lực lượng kia bắt đi mất!”
“Có phải là như vậy hay không.. Trần Phục!”
Trần Vân Thanh sau khi đem ba người Trần Bái Bì diệt sát sau, liền là vu vơ kể một câu chuyện khá là hợp lý, sau đó quay lại nhìn Trần Phục tên này vẫn còn chưa định thần trở lại, lên tiếng hỏi.
“Ực! Vân Thanh sư huynh, đây là đương nhiên, đêm hôm qua chính tai ta nghe Trần Bái Bì mấy người nói ...Nghe nói..Bọn họ đi đến Nam Hồng Viện tìm hoa...Đến hôm nay chưa hề thấy về...Chưa hề thấy về..!”
Đang thất thần Trần Phục nghe đến Trần Vân Thanh nhìn mình mỉm cười lên tiếng hỏi, hắn từ trong cơn mê lập tức bừng tỉnh lại, nuốt một ngụm nuốt miếng sau, cực kỳ nhanh trí trả lời câu hỏi vừa rồi của Trần Vân Thanh, có điều âm thanh hắn khá là trúc trắc, trả lời câu hỏi vừa rồi cũng liền là mất vài phút thời gian. Chú ý kỹ lại sẽ thấy thân thể của Trần Phục đang là run lên lợi hại, mồ hôi lạnh đang chảy như mưa, nhưng hắn cũng chẳng dám đi lau.
Không run sợ không được, một chiêu đem Yêu Giả bát trọng sơ kỳ Trần Bái Bì cùng Yêu Giả thất trọng hậu kỳ Trần Đại Dũng, Trần Đại Hùng tiêu diệt, ra tay như thế nào lấy ánh mắt Yêu Giả lục trọng hậu kỳ như hắn đây cũng không thể nào nhìn rõ.
Loại này khủng bố thực lực, e là cũng chỉ có tại Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ các đại cự đầu kia mới có thể làm được. Mới cách nửa tháng thời gian, không nghĩ đến Trần Vân Thanh này thực lực lại tăng trưởng khủng bố đến như thế này.
‘May mắn ta đã chọn lựa chính xác!’ Trần Phục trong lòng vì lựa chọn đứng một bên Trần Vân Thanh cách đây không lâu mà cảm thấy may mắn.
Khi Trần Vân Thanh xuất hiện tại Đại Mộc Lâm khu trang viên bên ngoài, Trần Phục hắn là người phát hiện ra đầu tiên, nhìn đến Trần Vân Thanh một bộ xơ xác như một tên ăn mày thế kia, trong lòng hắn là đấu tranh rất là dữ dội về chuyện quay lại bên Trần Vân Thanh tiếp tục làm một tên tiểu đệ, hay là đi theo Trần Hành bên kia.
Nên nhớ hiện tại Trần Hành thực lực cũng không hề thấp, Yêu Giả thất trọng hậu kỳ, Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ Liên Hoàn Quyền đạt đến đại thành, có thể sánh ngang được với lại Yêu Giả cửu trọng sơ kỳ cường giả chiến lực, như đi theo Trần Vân Thanh mà nói, liền sẽ vô cùng mạo hiểm một cái sự tình.
Nhưng không hiểu sao, khi nhìn đến ánh mắt tự tin bao trùm lên tất cả của Trần Vân Thanh, hắn liền lựa chọn đứng bên Trần Vân Thanh một phía, trực giác nói cho hắn biết Trần Vân Thanh tuyệt đối không phải là bình thường hạng người, chí ít cũng liền là không thua cho Trần Hành bên kia. Đến hiện tại, nhìn Trần Vân Thanh xuất thủ, hắn đã hiểu, lựa chọn của mình hoàn toàn là đúng rồi.
‘Tên Trần Vân Thanh này làm người cũng quá khắc nghiệt một chút..!’ Trần Phục không dám ngẩn đầu lên đối mặt với lại Trần Vân Thanh lúc này, có điều không cấm trong lòng hắn đang oán thầm.
Chỉ vì thời gian trước hắn giao ra đại lượng tài nguyên cho Trần Hành, cũng như đầu hàng Trần Hành, tên Trần Vân Thanh này không có còn tin tưởng hắn như trước đây, phải ép hắn dùng một loại độc dược mới được, dù là hắn đã giải thích rất nhiều, cũng như là quy hàng Trần Vân Thanh nhanh chóng, nhưng Trần Vân Thanh tên này cũng là dán cho hắn cái nhãn hiệu phản phúc, thật không thể nào hiểu nổi.
‘Đêm hôm qua năm người Trần Bái Bì đến Nam Hồng Viện vui chơi, cái cớ này cũng quá cùi bắp một chút!’ Bên kia Trần Hành nghe đến Trần Vân Thanh cùng Trần Phục kẻ tung người hứng bịa chuyện nói dối một cách trắng trợn như thế, trong lòng hắn không khỏi thầm mắng một tiếng.
Đêm qua Trần Bái Bì ba người vì đi điều tra Trần Vân Thanh này hạ lạc vị trí trở lại liền là mệt đến ngủ quên trời đất, sáng ra thức dậy có rất là nhiều người nhìn đến cả ba người bọn chúng đến nơi đây cùng Trần Hành hắn báo cáo công việc đâu, nói bọn chúng đi đến Nam Hồng Viện đến bây giờ không về, tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng.
Còn Trần Hầu Cảnh hai người này đã rời đi Đại Mộc Lâm hơn nửa tháng nay, nói hai người kia cùng đi đến Nam Hồng Viện cùng với lại Trần Bái Bì ba tên này liền cực kỳ phi lý, lời nói dối này đưa lên tuyệt đối sẽ không có lừa gạt được bất kỳ ai.
Có điều những cái chuyện như thế này Trần Hành hắn cũng chỉ để trong lòng, không thể nói ra bên ngoài được, chí ít khi thực lực của hắn vượt qua Trần Vân Thanh, hắn sẽ không có đem chuyện này nói ra.
'Khoan đã...Trần Vân Thanh thêm Tràn Hầu Cảnh hai người kia vào...Không lẽ..!' Trần Hành đánh một cái giật mình trong lòng.
Trần Bái Bì đi Nam Hồng Viện không trở lại, Trần Hầu Cảnh cùng Trần Khôi cũng cùng đi với đám người kia theo như lời nói của Trần Vân Thanh, kết quả như thế nào ai tại nơi đây cũng nhìn thấy, hắn không liền tưởng đến chuyện hai người kia bị Trần Vân Thanh diệt đi cũng khó.
“Ân! Trần Hành! Ta nhớ đêm qua cái tên này cũng liền cũng đi theo Trần Bái Bì mấy người đến Nam Hồng Viện đến giờ chưa thấy về luôn có phải hay không Trần Phục?”
Trần Vân Thanh liếc qua nhìn thấy Trần Hành đang có chút khinh thường trên nét mặt nhìn lại, hắn liền nghĩ ra một ý, quay lại tiếp tục đối với lại Trần Phục nói.
‘Cái gì! Trần Vân Thanh này muốn đưa ta đi theo Trần Bái Bì ba người?’ Nghe lời nói của Trần Vân Thanh, Trần Hành trong lòng là run lên lợi hại, sau lưng có một luồng khí lạnh chạy qua, hắn khẽ là đánh một cái rùng mình.
Trần Bái Bì ba người nghe nói đi Nam Hồng Viện đều đã chết trước mắt của hắn, Trần Hầu Cảnh kia như lời nói chỉ sợ cái chết của hai người kia rất lớn khả năng là do Trần Vân Thanh này làm ra.
Con đường đi đến Nam Hồng Viện cùng con đường đi đến địa ngục môn không hề khác nhau là mấy, Trần Vân Thanh này lời nói có ý đem hắn diệt sát cùng Trần Bái Bì đám người luôn một thể.
“Vân Thanh sư huynh...!”
“Rắc..!”
“Vân Thanh sư huynh! Không phải, tiểu đệ từ trước đến nay vẫn trung thành với lại Vân Thanh sư huynh, trời đất có thể chứng giám, không hề có ý định đi đến Nam Hồng Viện, mong sư huynh xem xét!”
Rất nhanh, Trần Hành liền là cắt ngang lời nói của Trần Phục, dành trả lời trước, đồng thời hắn liền là quỳ xuống hai chân, một bộ chân thành tha thiết, lời nói có thể cảm động đến trời đất.
Không thể nào để cho Trần Phục tiếp lời, vì một khi Trần Phục nói hắn đúng theo như lời Trần Vân Thanh nói, ngay lập tức hắn liền sẽ đi xuống bên dưới cùng Trần Bái Bì đám người. Trần Hành hắn không muốn chết, thực sự là không hề muốn chết.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn tiếp tục hèn nhát như thế này đâu, trong tự sâu trong thâm tâm hắn, là muốn cùng Trần Vân Thanh một trận chiến tranh dành Lão Đại Đại Mộc Lâm khu nơi đây vị trí, hắn là không muốn tiếp tục làm một con chó.
Chỉ là một chiêu đem Trần Bái Bì ba người diệt sát sạch sẽ lưu loát vừa rồi của Trần Vân Thanh, đã dập tắt đi ngọn lửa muốn cùng Trần Vân Thanh phân ra cao thấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.