Chương trước
Chương sau
Minh Châu! Tên đầy đủ là Nguyễn Minh Châu, cháu gái của Nguyên Chủ Tịch nước Nam Việt Quốc trước đây, đồng thời cũng là người mà Dương Tuấn Vũ hắn chính thức tổ chức hôn lễ lấy về làm vợ.
Là chính thê của hắn, thân phận cũng như địa vị trong lòng Dương Tuấn Vũ hắn đối với Nguyễn Minh Châu, không phải là mấy người nhân tình của hắn có thể sánh kịp.
Thịnh Thế tập đoàn có được như ngày hôm nay, ngoài trừ tài năng của Dương Tuấn Vũ hắn ra, Nguyễn Minh Châu chính là công lao cái thế.
Như không có thế lực phía sau gia tộc của Nguyễn Minh Châu chống lưng, lấy Dương Tuấn Vũ hắn tuy tài năng, cũng không thể tại xã hội quan bản vị quốc làm ra được cơ nghiệp hàng trăm tỷ đô la như hiện tại.
Dù là may mắn có trong tay cơ nghiệp to lớn như hiện tại, cũng đã bị những người khác nuốt đến xương cốt cũng là không còn rồi.
Những cái này chuyện, hắn đều là biết cả, thế cho nên những năm tháng qua, Dương Tuấn Vũ hắn vẫn luôn hết lòng thương yêu Nguyễn Minh Châu, dù bên ngoài hắn có bao nhiêu thê thiếp, hắn vẫn là luôn yêu nàng như thế. Lần này khi không Nguyễn Minh Châu lại đến nơi này, còn là ngăn cản hắn đi cứu người anh em tốt nhất của hắn, nguyên nhân là vì cái gì đây?
“Tuấn Vũ! Trần Vân Thanh một chuyện, là đã có đại thế lực bên trên ra tay, ngươi có làm cái gì cũng là không thể nào thay đổi được kết quả, ngược lại còn là tự hại bản thân mình!” Nguyễn Minh Châu cũng là không có giấu Dương Tuấn Vũ cái gì, liền là nói ra nguyên nhân đến.
“Thảo nào?” Dương Tuấn Vũ nghe Nguyễn Minh Châu lời nói, cũng là không có quá nhiều ngạc nhiên cho lắm.
Từ khi hắn nhớ đến Cảng Sài Gòn bên kia con tàu sẽ có nguy hiểm cho Trần Vân Thanh một chuyện, hắn liền là đã cho người điều tra cùng tìm cách ngăn cản. Có điều hành động của hắn luôn luôn gặp phải trở ngại, người hắn phái ra đi đều là bầm giập trở lại.
Ngay cả việc gọi điện thoại cho Trần Vân Thanh, hắn cũng là phải bỏ ra một cái giá không hề nhỏ, khi đó trong lòng của hắn đã có hoài nghi, bây giờ Nguyễn Minh Châu lời nói, càng làm cho những gì hắn suy đoán trong lòng là sự thật.
“Nguyễn gia của em lần này cũng là có tham gia vào chuyện này?” Dương Tuấn Vũ nhìn thẳng Nguyễn Minh Châu, sau đó lên tiếng hỏi.
Với tiềm lực kinh tế của Thịnh Thế tập đoàn hắn nắm trong tay, cùng với lại thế lực tại đằng sau lưng, hắn như muốn làm chuyện gì tại Nam Việt Quốc này, đều là rất dễ dàng.
Nhưng lần này Trần Vân Thanh một chuyện lại không có giống, thế lực quan trường trước đây thân cận với lại hắn không chịu giúp đỡ cho hắn, còn là viện nhiều lý do không muốn nghe điện thoại của hắn nữa.
Nguyễn Minh Châu cái này thái độ, hắn là hiểu đến, sở dĩ đám người kia trở mặt với mình, hoàn toàn là do Nguyễn gia tại phía sau sai sử.
“Không có! Trong chuyện này Nguyễn gia chỉ đứng tại phía trung lập, không hề giúp đỡ bên kia thế lực đối phó với lại Trần Vân Thanh!” Nhìn đến ánh mắt nghiêm khắc của Dương Tuấn Vũ, Nguyễn Minh Châu không hiểu như thế nào đánh một cái rùng mình, theo đúng sự thật lên tiếng trả lời nói.
Nàng nói đây hoàn toàn là sự thật, thế lực kia muốn đối phó với lại Trần Vân Thanh, cũng là có đánh qua giao tiếp với lại Nguyễn gia nàng, đối phương thanh thế hiện tại khá lớn, cộng thêm đôi bên là quan hệ thông gia, Nguyễn gia nàng cũng là không tiện từ chối.
Quan trọng nhất, Trần Vân Thanh hiện tại chỉ là một yên khí tử của Trần gia, y đã không còn là Trần gia thiếu gia như mấy năm trước, cũng không được Trần Lão gia tử xem trọng, Nguyễn gia nàng không cần thiết vì Trần Vân Thanh đi tham gia vào vũng nước đục này.
“Tuấn Vũ! Lần này đối phó với lại Trần Vân Thanh chính là Trần gia người, có lẽ anh không biết, Trần Vân Thanh trước đây là Trần gia một thành viên, hiện tại hai bên đối địch lẫn nhau, chuyện này là nội bộ của Trần gia bọn họ, chúng ta không cần thiết phải xen vào?”
Nguyễn Minh Châu lần nửa giải thích cho Dương Tuấn Vũ biết, những chuyện này như nàng không nói mà nói, qua ngày hôm nay, Dương Tuấn Vũ cũng liền sẽ biết được đến.
Trần gia là một đại gia tộc lớn từ thời khai quốc, so với lại mới quật khởi sau này Nguyễn gia là mạnh hơn không ít, nhất là Trần gia khai quốc công thần Trần Lão tướng quân hiện tại vẫn còn đang sống tốt. Có thể nói Trần gia hiện tại như là Mặt Trời ban trưa.
Như người kế vị đời thứ ba của Trần gia muốn thanh lý môn hộ, còn là sử dụng năng lượng cường đại của Trần gia bên ngoài, nói thật sự là tại Nam Việt Quốc hiện tại, dù cho là đương nhiệm Chủ Tịch cũng là phải nể mặt Trần gia một hai, Nguyễn gia nàng càng là không cần phải nói.
Huống hồ Trần gia lần này đại động can hoa không phải là làm chuyện thương thiên hại lý gì, chỉ là giải quyết mâu thuẫn nội bộ trong gia tộc bọn họ, người ngoài thật đúng là không tiện can thiệp.
“Tránh ra cho ta!”
Dương Tuấn Vũ gật đầu với lại Nguyễn Minh Châu một cái, sau đó liền là đi ra phía bên ngoài cửa, đối với lại đám binh vương đang ngăn lối này lên tiếng nói.
“Tiểu thư..Chuyện này...!”
Một đám binh vương nhìn đến khí thế hùng hồn Dương Tuấn Vũ đi đến, có chút khó xử nhìn bên kia Nguyễn Minh Châu lên tiếng xin ý kiến.
“Tuấn Vũ! Ngươi là muốn làm cái gì?” Nhìn thấy mình đã giải thích rất rõ ràng như thế rồi, nhưng mà Dương Tuấn Vũ vẫn là muốn rời khỏi nơi này, Nguyễn Minh Châu không khỏi là bất đắc dĩ lên tiếng hỏi.
“Minh Châu! Ta mặc kệ Trần Vân Thanh có cái gì thân phận, ta chỉ biết, Trần Vân Thanh là người anh em thân thiết nhất của ta, hiện tại hắn gặp nạn, ta nhất định phải đến giúp đỡ, như người nào ngăn cản ta, đó sẽ là kẻ địch của ta!”
Dương Tuấn Vũ một gương mặt tuấn mỹ quay lại đối với lại Nguyễn Minh Châu gằn từng tiếng nói, câu sau cùng kẻ địch hai chữ, hắn nhấn rất mạnh, ánh mắt kiên quyết, như ai ngăn cản hắn, đúng thật sự hắn sẽ xem người đó là kẻ địch một dạng. Dù đó là Nguyễn Minh Châu cũng không có ngoại lệ.
...
Cảng Sài Gòn!
“Két..Cạch!”
“Đại ca! Chúng ta đã đến nơi!”
Xe Vin thắng lại tại một nơi khá hẻo lánh tại Cảng Sài Gòn, Lương Thiện Vinh nhanh chân đi xuống mở cửa xe cho Trần Vân Thanh, sau chỉ tay về bên kia không xa một cái ngàn tấn trọng tải nhỏ con tàu, đối với lại Trần Vân Thanh cung kính nói.
“Ân! Lần này ngươi sắp xếp rất tốt!”
Nhìn qua bên kia con tàu quen thuộc chỉ có lác đác mấy tên Thanh Bang anh em bên ngoài đứng trông coi, Trần Vân Thanh gật đầu hài lòng đối với lại Lương Thiện Vinh nói.
Quá nhiều người đến không hay, lần trước Thanh Bang đến nơi này số lượng quá lớn đã làm kinh động đến an ninh nhân viên cảng, gây ra rất nhiều phiền toái không đáng có, Trần Vân Thanh hắn liền là phải bỏ ra một số tiền để sắp xếp cho qua chuyện này.
Lần đó hắn là mắng cái này Lương Thiện Vinh một trận tơi tả, rút cái kinh nghiệm lần trước, lần này xem ra Lương Thiện Vinh đã làm tốt hơn rất nhiều.
“Tinh..tinh..tinh!”
“Đại ca! Ta qua bên kia nghe điện thoại một chút, không thể nào cùng ngài đi vào bên trong kiểm tra hàng hóa được!”
Lương Thiện Vinh được Trần Vân Thanh khen ngợi, liên tục là nói không dám nhận, đúng lúc này điện thoại trong tay hắn có người gọi đến, liền là xin lỗi Trần Vân Thanh một tiếng đi nghe điện thoại.
“Ngươi tự nhiên đi!”
Trần Vân Thanh nhìn cái này Lương Thiện Vinh, càng nhìn càng thấy hài lòng rồi.
Nghe điện thoại chỉ là cái cớ, không dám cùng hắn đi lên kiểm hàng mới là thật.
Bên kia kho hàng ngoài Cổ Vật ra, còn là có khá nhiều Ngọc Thạch, những món đồ này Trần Vân Thanh hắn là chuyên để dành cho Ngọc Bài Thần Bí hấp thu, đây là bí mật của hắn, tuyệt đối không thể nào để lộ ra bên ngoài cho người khác biết được.
Lần trước tên Lương Thiện Vinh này vô ý cùng hắn đi vào bên trong kia một lần, cái này không nói ra nhưng hắn cũng có chút không vui, Lương Thiện Vinh này xem ra cũng là có để ý đến loại này tình tiết, những lần sau này luôn lấy cớ này đến cớ nọ từ chối đi vào kiểm hàng cùng hắn.
Đây là một người rất thông minh, lại hiểu rõ tâm ý của lãnh đạo, nhân tài như thế này rất là đáng được bồi dưỡng, đáng tiếc vì Vương Vũ Hạo một chuyện đã làm cho Trần Vân Thanh hắn có ấn tượng không được tốt cho lắm về Lương Thiện Vinh, như không mà nói, cơ ngơi Thanh Bang sau này của Trần Vân Thanh hắn chắc chắn sẽ là để lại Lương Thiện Vinh người này.
“Cạch..!”
“Thủy Ngọc! Huyết Ngọc! Thiết Long Ngọc! Mỗi thứ đều có bảy khối lớn nhỏ, quả nhiên đám kia thương nhân Hoa Quốc không có ăn bớt của ta cái gì!”
Mở ra cái rương nhỏ làm bằng một cái hộp gỗ khá cổ xưa đi ra, nhìn đến bên trong ba chủng loại Ngọc Thạch quý hiếm, tổng cộng có hai mươi bảy khối lớn nhỏ, Trần Vân Thanh không khỏi gật đầu hài lòng nói.
Số hàng hóa này hắn là thông qua con đường không chính quy chợ đen bên Sơn Tây gom góp về, mất của hắn gần hai trăm triệu, vì là số lượng hàng hóa có giá trị khá lớn, lớn nhất kể từ trước đến nay mà hắn từng mua được, nên là hắn có chút lo lắng đám kia thương nhân có giữ đúng nguyên tắc hay là không.
Kết quả hiện tại cũng liền là làm cho hắn hết sức là hài lòng, người Hoa Quốc đám chính trị gia tuy là đáng ghét tham lam hay tráo trở thật, nhưng đám thương nhân kia trước nay đúng thật sự vẫn khá là giữ uy tín.0
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.