Chương trước
Chương sau
Chủy thủ từ tay Diệp Hàn gác ở trên cổ Thẩm Tú (đôi lúc thật sự không hiểu cái chủy thủ của thằng này mọc ra từ chỗ nào nữa),thanh âm của hắn lạnh như băng: "Có tin ta giết chết ngươi hay không!"
"Diệp Hàn, ngươi sẽ không đối đãi như vậy với người bạn của ngươi chứ. " Thẩm Tú lơ đễnh cười cười nói, "Ta cá là ngươi sẽ không giết ta, bởi vì ta hiểu ngươi là dạng gì người."
"Ngươi cảm thấy, ta là hạng người gì?" trong ánh mắt Diệp Hàn, lóe ra thần sắc hung ác từng chữ một nói.
"Ngươi là một người có thiên phú trác tuyệt, nhưng cũng là một loại người cái vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, ngay từ đầu ngươi đã muốn trở thành Thành chủ, muốn đối mặt với lực lượng cản trở ngươi ngoại trừ Diệp Tông ...toàn bộ Phong Tuyết thế gia đều là địch nhân của ngươi. Chỉ có Thần Thánh thế gia chúng ta, mới có thể giúp ngươi đạt được chức thành chủ." Thẩm Tú không có chút nào để ý đến Chủy thủ trên cổ, khóe miệng tươi cười.
"Chỉ bằng Thần Thánh thế gia các ngươi, cũng dám đối kháng cùng Phong Tuyết thế gia!" Diệp Hàn lạnh cười một tiếng, nói.
"Nếu như hơn nữa, còn có Hắc Ám Công Hội?" Thẩm Tú lông mày nhướng lên.
" Thần Thánh thế gia Các ngươi quả nhiên là có cấu kết cùng Hắc Ám Công Hội." Diệp Hàn thanh âm lạnh tới cực điểm, "Ngươi không sợ, ta đem tin tức này nói cho nghĩa phụ ta biết?"
"Hặc hặc, vậy thì thế nào, Diệp Hàn, ngươi sẽ không ngây thơ như vậy chứ. Phong Tuyết thế gia đã sớm biết chúng ta cùng Hắc Ám Công Hội có qua lại, chẳng qua là không tìm không thấy chứng cứ để có thể triệt để mà tiến công Thần Thánh thế gia chúng ta mà thôi. Phong Tuyết thế gia nếu như bởi vì một ít tin đồn thất thiệt, mà tiêu diệt ta Thần Thánh thế gia, thế thì Phong Tuyết thế gia làm sao phục chúng?" Thẩm Tú không có sợ hãi mà nói.
Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như ta là Thành chủ, mới mặc kệ có phục hay không, trước hủy diệt Thần Thánh thế gia rồi hãy nói!"
"Đó là ngươi, ngươi không phải Thành chủ, nói những lời này có cái gì hữu dụng? Nếu ngươi không thành là con nuôi của Thành chủ, đừng nói là người của Phong Tuyết thế gia, ngay cả chúng ta Thần Thánh thế gia, cũng chưa chắc có bao nhiêu người có thể để mắt tớingươi." Thẩm Tú xùy cười một tiếng nói.
"Có cá tính, ta thích. Ta đối với kế hoạch của ngươi có một chút hứng thú. Ngươi muốn cùng ta hợp tác như thế nào?" Diệp Hàn dừng lại một lát, trong đôi mắt hiện lên một tia ý động, Chủy thủ trong tay buông xuống, hắn lúc này cũng như Thần Thánh thế gia giống nhau, không có lựa chọn nào khác.
Thẩm Tú đã sớm biết Diệp Hàn sẽ đồng ý.
"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta." Thẩm Tú thả người lao đi.
Diệp Hàn suy nghĩ một chút, cũng đi theo, thân ảnh của hai người nhanh chóng biến mất tại trong rừng cây.
biên giới Phủ thành chủ.
Nơi đây một tòa kiến trúc cổ xưa đứng sừng sững, theo năm tháng mưa gió cọ rửa, tường thành nơi đây để lại nhiều dấu vết xưa cổ.
Những mái vòm kiến trúc cực lớn, cùng kiến trúc Quang Huy Chi Thành, không thế nào hòa hợp.
Tại niên đại hắc ám trước đây, Quang Huy Chi Thành từng có rất nhiều cư dân trú ẩn, chẳng qua về sau Yêu thú triều bộc phát, tất cả cư dân đều bị Yêu thú giết chóc, hài cốt không còn, không còn ai nhớ được nguồn gốc Quang Huy Chi Thành tồn tại như thế nào.
Về sau năm vị Truyền Kỳ Thủy Tổ. Mang theo mấy chục vạn người, từ bên trong Thánh Tổ sơn mạch vừa đánh vừa lui, lui tiến vào Quang Huy Chi Thành, bắt đầu xây dựng lại thành trì này.
Về sau, Quang Huy Chi Thành đã từng qua rất nhiều lần hủy diệt, nhưng mà các vị tổ tiên một lần lại một lần mà xây dựng lại, mới có sự xuấ hiện của từng cái thế gia và cứ thế truyền thừa kéo dài đến nay.
Chẳng qua là sự cố ban đầu đã mai một lịch sử Quang Huy Chi Thành , tuyệt đại bộ phận kiến trúc Quang Huy Chi Thành, đều là kiến trúc xây dựng lại. Duy chỉ có những mái vòm kiến trúc này là giữ lại đến hôm nay. Những mái vòm kiến trúc trung ương được bao phủ bên trong bởi một mảnh nhàn nhạt màn sáng màu trắng, ngay cả là Truyền kỳ Yêu Linh Sư, cũng không cách nào xuyên thủng.
Đây là một cái Viễn Cổ pháp trận cực lớn, tràn đầy sắc thái thần bí.
Trên vách tường của các tòa kiến trúc mái vòm. Khắc họa rất nhiều Minh văn làm cho mọi người khó hiểu, thỉnh thoảng lại phát ra quang huy nhàn nhạt.
Kiếp trước đến trước khi thời điểm Quang Huy Chi Thành bị diệt, Diệp Mặc đại nhân mới hiểu được phá giải cái này pháp trận này như thế nào, nhưng chưa kịp đem tất cả cái này pháp trận huyền bí này phá giải, Quang Huy Chi Thành đã gặp họa ngập đầu. Không biết Diệp Mặc đại nhân tại bên trong Viễn Cổ pháp trận đến cùng phát hiện cái gì, sau đó lại bị Hắc Ám Công Hội theo dõi.
đoàn người Nhiếp Ly xuất hiện ở nơi đây. Trước khi tới đây, Nhiếp Ly dung hợp Ảnh Yêu Linh, ba phen mấy bận xác định không có người theo dõi tới đây, lúc này mới yên lòng lại.
"Nhiếp Ly, chúng ta tới đây làm gì?" Lục Phiêu nghi ngờ hỏi, cái chỗ này hắn khi còn bé cũng đã tới, cùng rất nhiều bằng hữu tại phụ cận nơi đây đùa giỡn chơi đùa, chẳng qua là cái mảnh kiến trúc trung tâm này bị một tầng kết giới bao phủ, căn bản không cách nào đi vào.
"Một hồi các ngươi sẽ biết." Nhiếp Ly kiếp trước vẻn vẹn là từ trong miệng Diệp Tử Vân miêu tả mà biết được cái Viễn Cổ Pháp Trận này, nhưng cũng vì thế mà hiểu rõ rất nhiều thứ, phân tích phương pháp phá giải cái Viễn Cổ pháp trận này.
Dù sao học thức Nhiếp Ly, đã đạt đến trình độ cực kỳ kinh người.
Đỗ Trạch nhìn Nhiếp Ly, như có điều suy nghĩ mà nói: "Chẳng lẽ ngươi có biện pháp phá vỡ tầng kết giới bên ngoài này?"
đám người Vệ Nam cũng nhìn về phía Nhiếp Ly, bọn hắn đối với chỗ này, cũng phi thường quen thuộc, nhưng nghe các đại nhân nói, ngay cả Truyền kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc đại nhân, cũng không cách nào đột phá tầng kết giới bên ngoài này, Nhiếp Ly có thể có biện pháp nào?
"Đi theo ta." Nhiếp Ly nói ra, hướng phía Viễn Cổ pháp trận đi đến.
Ngay tại thời điểm bọn hắn sắp bước vào Viễn Cổ pháp trận, xa xa một thân ảnh hướng nơi đây chạy như bay đến.
"Lục Phiêu, ngươi đứng lại đó cho ta!" Cái thanh âm kia thanh thúy nhưng mà vang dội.
Nghe được cái thanh âm này, Lục Phiêu đến cả cọng lông đều muốn dựng lên, hắn rụt rụt đầu, vội vàng đối với Nhiếp Ly nói: "Nhiếp Ly, ta đi trước, ngươi nói ta không có ở đây!"
Sau khi nói xong, Lục Phiêu thả người chạy trốn.
Tại lúc Lục Phiêu vọt người bay lên, Nhiếp Ly đột nhiên ra tay, nắm chặt y phục Lục Phiêu, Lục Phiêu vừa mới vọt người lướt trên, bất ngờ không đề phòng bị Nhiếp Ly ôm trở về, bành một tiếng, ngã đặt mông trên mặt đất.
"Nhiếp Ly, ngươi làm gì thế?" Lục Phiêu cau có nhìn Nhiếp Ly.
"Không có làm gì cả, ta muốn hỏi ngươi đi đâu vậy?" Nhiếp Ly há to miệng, rất là vô tội nói ra.
"Đừng hỏi nữa, ta phải đi nhanh, bằng không thì chết người rồi!" Lục Phiêu méo mó, tranh thủ thời gian đứng lên, lần nữa vọt người lướt đi.
Nhiếp Ly đột nhiên đi tới phía trước một bước, chỉ thấy Lục Phiêu vừa mới nhúng người lên lập tức, bị Nhiếp Ly đẩy một phát, bành một tiếng ngã trên mặt đất, Lục Phiêu hầu như muốn khóc: "Nhiếp Ly, ngươi còn là bằng hữu tốt của ta không?"
"Ngươi cũng quá gấp gáp, ngươi nói trước đi ngươi muốn đi đâu, như vậy chúng ta mới có thể yên tâm a!" Nhiếp Ly lại là chậm quá nói.
"Khi trở về ta lại nói với các ngươi." Lục Phiêu đang chuẩn bị thả người lướt đi, mãnh liệt quay đầu trừng mắt liếc Nhiếp Ly, "Ngươi không được kéo ta nữa!"
"Ta không có kéo ngươi! Ngươi nói trước đi tại sao ngươi lại bỏ chay!" Trên thực tế lúc này, Nhiếp Ly đã nhịn không được khóe miệng nổi lên từng trận cười, từ khi nghe được cái thanh âm quen thuộc kia, hắn cũng đã biết đã xảy ra chuyện gì, liên tiếp ra tay, chỉ là cố ý kéo dài thời gian không cho Lục Phiêu thoát ly mà thôi.
"Ngươi lại kéo ta, ta với ngươi không bạn bè nữa!" Lục Phiêu liên tiếp bị Nhiếp Ly hỏi nhiều lần vậy, hầu như muốn bạo phát.
Nhiếp Ly giơ hai tay lên, nói: "Ta không kéo ngươi, ngươi đi đi!"
Lục Phiêu đang chuẩn bị vọt người lướt đi lần nữa, thì nghe đằng sau cái thanh âm thanh thúy kia quát: "Lục Phiêu, ngươi còn dám chạy, đời này đừng đến gặp ta!"
Nghe được cái thanh âm này, Lục Phiêu mới lướt đi vài mét, dừng lại một chút, cuối cùng rũ cụp lấy đầu quay trở về, một trương mặt khổ qua đừng đề cập đến bao nhiêu buồn bực đều thể hiện hết lên gương mặt.
Nhiếp Ly lúc này mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, mặc một thân quần áo luyện công màu đỏ, hai tay chống nạnh, có một loại khí phách không nói ra được, người thiếu nữ này là Tiêu Tuyết.
Nhìn cặp mắt trợn trừng đang giận trong bộ cánh màu đỏ, Nhiếp Ly không khỏi lâm vào trong hồi ức đã lâu, Lục Phiêu cùng Tiêu Tuyết kiếp trước coi như là một đôi oan gia rồi.
Lúc còn rất nhỏ, Lục Phiêu cùng Tiêu Tuyết chính là thanh mai trúc mã, một mực yên yên lặng lặng mà thích lẫn nhau, chẳng qua là khi lớn lên, hai người không dám xuyên phá tầng vách tường ngăn cách kia.
Do tu vi hai người chênh lệch nhiều lắm, Tiêu Tuyết thiên phú trác tuyệt, tu vi tốc độ tiến bộ rất nhanh, Lục Phiêu không có ý chí, tu luyện cũng không cố gắng, tu vi bị Tiêu Tuyết vượt kéo càng xa. Lục Phiêu cũng bởi vì hay nhìn lén Tiêu Tuyết tắm rửa, bị người Tiêu gia cầm lấy côn đuổi. Thế nhưng với tu vi Tiêu Tuyết, nếu như không dung túng Lục Phiêu, chỉ bằng năng lực Lục Phiêu thì làm sao có thể nhìn lén Tiêu Tuyết tắm rửa?
Nhân sinh luôn có rất nhiều bi hài kịch, bởi vì Tiêu gia phản đối, cuối cùng Tiêu Tuyết gả cho Thiếu gia Lục gia, hai người hữu tình cuối cùng bị chia rẽ. Mà Lục Phiêu từ đó sống ở trong thống khổ.
Thẳng đến khi tường thành của Quang Huy Chi Thành bị công phá, Yêu thú triều quét sạch thành trì, Lục Phiêu điên cuồng tìm kiếm Tiêu Tuyết, thời điểm đại phá diệt tiến đến, hai người trước mặt Nhiếp Ly cùng Đỗ Trạch chứng kiến kết làm phu thê. Thế nhưng chỉ sau mấy canh giờ, Tiêu Tuyết vì thủ hộ Quang Huy Chi Thành chết trận, Lục Phiêu không chịu đi trốn theo mọi người cùng chết một chỗ với Tiêu Tuyết.
Nhiếp Ly còn nhớ rõ, Lục Phiêu bình tĩnh mỉm cười, thời khắc đó, Nhiếp Ly khóc như một hài tử.
Lục Phiêu tuy rằng hành vi phóng đãng, nhưng mà đối với Tiêu Tuyết là một tấm chân tình, thậm chí không dám đem nội tâm của mình biểu đạt ra, kiếp trước Tiêu Tuyết chỉ có thể để cho gia tộc an bài, chán nản gả cho người khác, đây hết thảy đều là do Lục Phiêu tự ti cùng nhát gan, nếu như Lục Phiêu có can đảm đi giành lấy, nói không chừng Tiêu Tuyết cũng sẽ đem hết toàn lực mà phản kháng. Nhưng mà Lục Phiêu không dám thừa nhận, một mặt trốn tránh, mới dẫn đến Tiêu Tuyết nản lòng thoái chí.
Bi kịch của kiếp trước, Lục Phiêu quả thật có rất nhiều sai lầm, Nhiếp Ly cũng là phẫn nộ vì Lục Phiêu không tranh giành, nhìn Lục Phiêu rũ cụp lấy đầu ngoan ngoãn đi trở về đến, Nhiếp Ly khóe miệng mỉm cười, nghĩ thầm nói, “Lục Phiêu, huynh đệ ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây”.
Có lẽ ở kiếp này, Lục Phiêu cùng Tiêu Tuyết, cũng sẽ bởi vì Nhiếp Ly mà phát sinh cải biến.
Tiêu Tuyết nhìn đám người Nhiếp Ly, Đỗ Trạch hơi hơi dừng một chút, hỏi: "Các ngươi đều là bằng hữu Lục Phiêu?"
"Đúng vậy ."
Ngoại trừ Nhiếp Ly, đám người Đỗ Trạch sắc mặt cũng quái dị mà đánh giá Tiêu Tuyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.