Chương trước
Chương sau
- Nghe được Diệp Tử Vân thì thào tự nói, Nhiếp Ly không khỏi có vài phần buồn cười.
“Tử Vân, chúng ta lại gặp mặt”. Nhiếp Ly đối mặt với Diệp Tử Vân phất phất tay, hì hì cười.
Diệp Tử Vân ngẩng đầu, ánh mắt vần mê mang như cũ rơi xuống trên người Nhiếp Ly, ngốc trệ một lát, lập tức như châu chấu nhảy dựng lên.
“Sao ngươi lại tới đây?”, trong đôi mắt của Diệp Tử Vân Hiện lên một vẻ kinh hoàng.
“Ta như thế nào lại không thể tới?”, Nhiếp Ly cười nói, “Ta quyết định ở cùng một chỗ với Tiểu Vũ, và cùng ở tại chỗ này!”. Nhiếp Ly ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt rơi trên một tòa tiểu lâu bên cạnh Diệp Tử Vân, nói, “Từ nay về sau chúng ta cùng ở tại đây a!”.
Diệp Tử Vân Tranh thủ thời gian phụ giúp Nhiếp Ly, dều muốn đem Nhiếp Ly đẩy đi ra, gấp giọng nói: “Nhiếp Ly, ngươi không muốn sống sao? Cha ta sẽ giết ngươi! Ngươi tranh thử thời gian đi nhanh đi, nếu như bị cha ta bắt được thì nhất định ngươi phải chết!”.
Trong nội tâm Diệp Tử Vân hẳn là vẫn quan tâm chính mình đấy, trong nội tâm Nhiếp Ly không khỏi có chút cảm động, nhưng mà lập tức vẫn cười đùa tí tửng, kinh ngạc trừng mắt Diệp Tử Vân hỏi: "Chẳng lẽ phụ thân ngươi không có nói với ngươi sao?”.
"Nói cái gì?" Diệp Tử Vân sửng sốt một chút hỏi.
Nhiếp Ly vỗ trán một cái, giả bộ như bừng tỉnh nói: "Nguyên lai ngươi còn không biết a!".
"Biết cái gì?" Diệp Tử Vân dừng động tác một chút.
"Phụ thân ngươi hắn đã đồng ý."
"Đồng ý cái gì?" Diệp Tử Vân càng thêm hiếu kỳ rồi.
"Hắn nói chuẩn bị đem ngươi gả cho ta, ngay ngày mai thành hôn." Nhiếp Ly tuy rằng trong nội tâm vụng trộm vui cười, nhưng vẫn nghiêm trang nói.
"A?" đôi mắt Diệp Tử Vân trừng lớn, trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập điều không thể tưởng tượng nổi, "Điều này sao có thể?".
"Như thế nào lại không có khả năng? Ngày đó tại đây, ta bị phụ thân của ngươi bắt được, sau khi trở về phụ thân ngươi sẽ đem ta bắt lại rồi thẩm vấn, ta nói ta với ngươi gạo đã nấu thành cơm rồi, phụ thân ngươi tuy rằng căm tức, thế nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, muốn cho ta ngày mai lấy ngươi!" Nhiếp Ly vẻ mặt vô tội nói ra, "Phụ thân ngươi nhất định phải bức ta, ta cũng không có cách nào.".
"Ngươi. . . Ngươi sao có thể như vậy!" Diệp Tử Vân gấp đến độ đôi má ửng đỏ, dậm chân, "Chúng ta rõ ràng không có. . ."
Diệp Tử Vân lúc này, cái bộ dáng thẹn thùng động lòng người kia, làm cho nội tâm Nhiếp Ly có chút rung động, hồi tưởng lại kiếp trước, suy nghĩ phức tạp, cả đời này, hắn lại cũng sẽ không khiến nàng đi xa.
Nhiếp Ly cố gắng bình phục lại tâm tình, giang tay ra nói: "Sự tình này, ta vốn là không đồng ý, nhưng mà nếu như nhạc phụ đại nhân đã có ý như vậy, ta suy nghĩ hay vẫn là miễn cưỡng chấp nhận một chút đi.".
"Miễn cưỡng? Chấp nhận?" Diệp Tử Vân trừng mắt liếc Nhiếp Ly, "Nhiếp Ly, ngươi nói là ta không xứng với ngươi sao?" Diệp Tử Vân tức giận,rồi giẫm vào chân Nhiếp Ly.
Nhiếp Ly lập tức che chân gào khóc gọi: "Đương nhiên xứng đôi, làm sao lại không xứng đôi cơ chứ?".
"Ngươi. . ." khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tử Vân đỏ lên, nàng phát hiện mình lại một lần nhảy vào trong cạm bẫy của Nhiếp Ly.
Nhìn bộ dạng đùa giỡn của Nhiếp Ly với Diệp Tử Vân, Diệp Tu không khỏi cười một tiếng, hắn theo dõi Diệp Tử Vân lớn lên , Diệp Tử Vân thân phận tôn quý, cho nên không có bao nhiêu bằng hữu, cho tới nay ngoại trừ dốc sức liều mạng mà tu luyện, cũng không cùng bạn cùng lứa tuổi nói chuyện, Hắn đã thật lâu không thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tử Văn có một nụ cười sáng lạn rồi.
Diệp Tu còn tưởng rằng, giữa Nhiếp Ly với Diệp Tử Vân đã có tình yêu nam nữ, chỉ có điều Diệp Tông không cho phép hai người ở cùng một chỗ, mới đưa đến mâu thuẫn, nếu là như vậy, hắn muốn Diệp Tông đem Diệp Tử Vân gả cho Nhiếp Ly, dù sao nữ nhi luôn muốn xuất giá, mặc kệ phụ thân không tình nguyện cỡ nào. (đoạn này ko hiểu lắm nên nếu có gì sai sót mong ọi người thông cảm!!!).
Diệp Tu không biết là, Diệp Tử Vân đối với Nhiếp Ly cũng chỉ là hảo cảm giữa bằng hữu mà thôi, từ đầu đến cuối đều là Nhiếp Ly mặt dày mày dạn muốn ghé vào bên người Diệp Tử Vân, chẳng qua là Diệp Tử Vân da mặt mỏng, không biết nên như thế nào cự tuyệt mà thôi.
"Tốt rồi, không thèm nghe ngươi nói nữa, ta mau mau đến xem gian phòng, một đoạn thời gian tiếp theo ta đều được ở đây rồi. Nếu gian phòng quá kém ta cũng không vui khi ở đây!" Nhiếp Ly ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào lầu các nơi Diệp Tử Vân đang ở, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, hướng lầu các của Diệp Tử Vân đi đến.
Thấy như vậy một màn, Diệp Tử Vân lập tức luống cuống, khuê phòng của nàng đã bị Nhiếp Ly mạnh mẽ xông vào một lần, chuyện tình lần đó trong ký ức nàng đến bây giờ vẫn còn mới mẻ, nàng cũng đã quyết định về sau không gặp lại Nhiếp Ly nữa, không nghĩ tới Nhiếp Ly lại tới chỗ này, lần này lại cũng muốn chạy vào khuê phòng của nàng.
Cùng Nhiếp Ly ở một cái phòng?
Diệp Tử Vân ngẫm lại đều rất phiền muộn, bình thường Diệp Tử Vân đều là ôn nhu bình thản, lúc nói chuyện bình thường với người khác đều rất nhu hòa, đối nhân xử thế cũng đều rất có lễ phép. Nhưng mà lúc này, nàng cũng không cách nào bình tĩnh nữa.
Mặt nàng đỏ lên, xuất ra một thanh lợi kiếm để ngang trên cổ trắng nõn của chính mình, nhìn Nhiếp Ly: "Nhiếp Ly, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi ở trong gian phòng của ta, nếu ngươi muốn đi vào, ta. . .".
"Kích động như vậy làm gì, ta chưa nói là muốn ở trong gian phòng của ngươi, đi thăm một chút cũng không được sao, quá keo kiệt rồi, ta về phòng của mình." Nhiếp Ly cười hì hì nói, mang theo đồ đạc của mình, hướng lầu các bên cạnh đi đến.
Nhìn bóng lưng Nhiếp Ly rời đi, Diệp Tử Vân ngẩn ngơ, đôi má nóng hổi, nàng minh bạch chính mình lại một lần bị Nhiếp Ly lừa gạt rồi.
Nhiếp Ly gia hỏa này, thật sự quá khinh người.
Tuy rằng như thế, vốn lầnsau còn có thể nhìn thấy Nhiếp Ly, vẫn là tốt hơn. Trong đôi mắt của Diệp Tử Vân, bịt kín bởi một tầng sương mù, vì nội tâm của nàng rất cô đơn, có một người như Nhiếp Ly lúc nào cũng đến làm phiền nàng, tuy rằng nàng luôn ảo não với những sự tình mà Nhiếp Ly làm ra, nhưng hết lần này tới lần khác, đôi khi không thấy được Nhiếp Ly, nằng lại thấy mình cô đơn.
Đây là loại cảm tình nào đó? Đến Diệp Tử Vân chính mình cũng đều nói không rõ ràng.
Những ngày này, chua có ngọt có khóc có cười có, làm cho nàng thật sự rõ ràng mà cảm giác được mình có tồn tại cảm giác đấy.
Nhiếp Ly huýt sáo ở đến bên kia lầu các , rồi chỉ vào lầu các đối diện nói: "Tiểu Vũ, ngươi ở bên kia a."
Nhiếp Vũ nhìn phía xa có một tòa lầu các khác, bĩu môi, rõ ràng lầu các của Nhiếp Ly ca ca còn có gian phòng của hắn, tại sao phải nhường nàng ở đến lầu các đối diện đây?
Nghe được Nhiếp Ly nói vậy, Diệp Tu bên cạnh vội vàng xen vào nói với Nhiếp Ly: "Tiểu Vũ còn nhỏ như vậy, hay là ở tại lầu các bên cạnh. Bình thường ngươi có thể chăm sóc nàng một chút!"
Nhiếp Ly nhìn Diệp Tu, trừng mắt nhìn, Diệp Tu có chút lúng túng cùng mất tự nhiên, đổi qua ánh mắt.
Nhiếp Ly làm sao không rõ, Diệp Tông đồng ý cho chính mình cùng Diệp Tử Vân ở trong một cái biệt viện, làm sao có thể sẽ thả tâm? Diệp Tông sở dĩ sảng khoái như đáp ứng vậy, khẳng định sớm đã có phòng bị, đoán chừng buổi tối hôm nay, Diệp Tông sẽ đến ở trong lầu các đối diện để theo dõi Nhiếp Ly.
Nhiếp Ly đã sớm ngờ tới Diệp Tông sẽ làm như vậy, biết rõ sẽ bị theo dõi, nhưng vẫn đến ở biệt viện của Diệp Tử Vân, là vì Nhiếp Ly biết Diệp Tử Vân thật sự rất cô đơn, mẫu thân mất sớm, chỉ còn lại phụ thân, mà phụ thân mỗi ngày lại bề bộn việc công sự, mấy tháng đều không thấy được một lần, nội tâm của nàng rất cô đơn, làm cho người thương tiếc.
Nhiếp Ly không muốn chiếm tiện nghi từ Diệp Tử Vân, Diệp Tử Vân trong lòng của hắn, sớm là người không thể thay thế được, hắn thầm nghĩ để cho mỗi ngày của Diệp Tử Vân trôi qua vui vẻ.(đoạn này chế một ít)
Về phần Vạn Ma Yêu Linh trận, miễn cưỡng giúp bọn hắn bố trí một chút đi, dù sao cũng không mất bao nhiêu công phu.
"Chúng ta bây giờ bắt đầu bố trí Vạn Ma Yêu Linh trận a." Diệp Tu đuổi theo đằng sau Nhiếp Ly nói ra.
"Gấp cái gì, ta đang mệt muốn nghỉ ngơi một chút."
"Bạch ngân cấp Yêu Linh Sư, coi như là bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ, cũng sẽ không cảm giác được mệt nhọc. . ." Diệp Tu nói ra, "Bố trí Vạn Ma Yêu Linh trận là đại sự."
"Đối với các ngươi mà nói là đại sự, với ta mà nói cũng không phải là cái đại sự gì, chờ ta nghỉ ngơi tốt rồi hãy nói. Các ngươi trước đi thu thập tài liệu a, trước thu thập đủ tất cả Hắc kim cấp Yêu Linh."
"Hắc kim cấp Yêu Linh, trong bảo khố Phủ thành chủ có, đã chuẩn bị xong."
"Mười chuôi binh khí mạnh nhất. . ."
"Cái này cũng có. . ." Diệp Tu tha thiết mà nhìn Nhiếp Ly.
Nhiếp Ly đưa ra tất cả tài liệu bố trí Vạn Ma Yêu Linh trận, Diệp Tu đều trả lời nói đã có, làm Nhiếp Ly bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Tu, tài liệu khó tìm như vậy, bọn hắn đều tìm đầy đrủ rồi a, Phủ thành chủ bảo khố thật đúng là phong phú a, quả thực cái gì cần có đều có.
Nhiếp Ly không biết là , năm đó Yêu thú triều dâng quét sạch Đại Lục, đại lượng Võ Đạo cường giả không ngừng mà bị đuổi giết, một đường trốn chết, rất nhiều người chạy trốn tới rồi Quang Huy Chi Thành, cũng đã mang đến rất nhiều bảo vật khó có thể tưởng tượng, những bảo vật này hôm nay phần lớn đều hội tụ tại trong phủ thành chủ.
"Được rồi, đã như vậy, vì các ngươi liền bắt đầu bố trí a." Nhiếp Ly phiền muộn mà nói, từ trong lòng rút ra một tấm bản đồ, nói, "Đây là địa đồ đại khái hình dáng của Phủ thành chủ."
Diệp Tu khiếp sợ trừng mắt với Nhiếp Ly, đây vẫn chỉ là địa đồ hình dáng? Đã phi thường hoàn chỉnh! Phủ thành chủ phòng bị sâm nghiêm, hơn nữa cấm địa đồ chảy ra, như thế nào Nhiếp Ly lại lấy được địa đồ nguyên vẹn như vậy?
Phảng phất là đã biết ý nghĩ trong lòng Diệp Tu, Nhiếp Ly nói: "Đây là ta cho Diệp Duyên Thủy Tổ của các ngươi bay lên trên không Phủ thành chủ, ghi chép lại sau đó về vẽ đấy."
Thì ra là thế, Diệp Tu giờ mới hiểu được rồi. Phủ thành chủ phòng bị sâm nghiêm, người bình thường là rất khó đi vào đây, nhưng bọn thị vệ Phủ thành chủ, làm sao phòng bị được một con chim?
"Đúng rồi, Diệp Duyên Thủy Tổ đâu?" Diệp Tu lúc này mới nhớ tới, thời điểm Nhiếp Ly đến đây, cũng không có đem Linh Khôi hồn Diệp Duyên Thủy Tổ Linh bám vào mang tới.
"Ta để cho hắn bay ra bên ngoài Quang Huy Chi Thành, đi tìm kiếm vị trí của Hắc Ám Công Hội." Nhiếp Ly nói ra, Hắc Ám Công Hội làm việc bí ẩn, tại Quang Huy Chi Thành ẩn núp mấy trăm năm rồi, từng điểm từng điểm lớn mạnh, cũng ở ngoài thành tòa nào đó trong sơn cốc mở ra một cái bí ẩn khác dưới mặt đất vương quốc.
Quang Huy Chi Thành từng cái thế gia mấy lần đều muốn vây quét Hắc Ám Công Hội, nhưng đều không tìm được hang ổ của Hắc Ám Công Hội, đến ngay cả Truyền kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc, cũng không có cách nào tìm được hang ổ của Hắc Ám Công Hội.
"A." Diệp Tu nhẹ gật đầu, trong lòng của hắn âm thầm líu lưỡi, Nhiếp Ly đến cùng dùng phương pháp gì, rõ ràng có thể làm cho Diệp Duyên Thủy Tổ nghe lời như vậy?
Nhớ năm đó thời điểm bọn hắn tiến vào huyễn Bí Cảnh, ở bên trong bị Diệp Duyên Thủy Tổ giáo huấn một cách thê thảm a, quả thực bị chửi đến độ không dám ngẩng đầu làm người rồi. Ngày nay, Diệp Duyên Thủy Tổ rõ ràng hoàn toàn nghe theo Nhiếp Ly, còn giúp Nhiếp Ly làm chân chạy vặt, đây quả thực thật là một điều không ai ngờ tới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.