Edit: Yuri
Beta: Yuri
Lúc Lục Miên Tinh tỉnh lại thì đã là ba ngày sau.
Rèm cửa sổ trong phòng bệnh được kéo một nửa lại, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào bình hoa hướng dương ở trên bàn cạnh giường bệnh, những bông hoa to bự chen chúc với nhau, lười nhác vươn cành hướng về phía mặt trời. Ánh vàng rực khiến căn phòng im ắng lặng ngắt trở nên ấm áp hơn.
Mí mắt Lục Miên Tinh giật giật, lúc cô tỉnh lại thì thấy bình hoa hướng dương nằm gần cửa sổ, sắc vàng rực rỡ của nó đập vào mắt cô, khiến lòng cô cảm thấy thoải mái hơn được một chút.
Lục Miên Tinh thở dài, đôi mắt vẫn không rời khỏi bình hoa hướng dương đó. Những bông hoa này cho dù bị nhốt trong một căn phòng đơn điệu, nhạt nhẽo như thế cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả, chỉ lo hướng về phía mặt trời ngoài cửa sổ. Mặt trời là mục tiêu, là hy vọng duy nhất của chúng nó.
Cũng giống những bông hoa hướng dương trong bức tranh của Van Gogh vậy, ấm áp, dồi dào sức sống.
Mùa hạ là mùa của hoa hướng dương nhỉ. Lục Miên Tinh nghĩ.
Nghĩ xong, ánh mắt Lục Minh Tinh nhẹ nhàng liếc ra ngoài một cái, những chiếc lá trên cây sắp rụng hết rồi, như muốn nhắc nhở mọi người sắp vào Đông.
Bởi vì suy nghĩ hỗn loạn mà đầu hơi đau, Lục Miên Tinh nâng tay ấn ấn đầu mình, hít sâu một hơi vào.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Lục Miên Tinh nghe thấy Bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham/3451905/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.