Edit: Aimée
Beta: Behind
Bạc Trinh Ngôn lưu loát kéo rèm, Lục Miên Tinh còn chưa kịp phản ứng, tầm mắt đã bị rèm xanh che lại, trước mắt toàn màu xanh, không nhìn thấy phản ứng của người phía bên kia rèm.
Lục Miên Tinh thấy bóng hình người bên kia rèm ngồi dậy. Từng đường nét khuôn mặt sắc nét, phản chiếu các đường viền sáng tối trên chiếc rèm, bóng hình có chút cô đơn.
Lục Miên Tinh nhớ lại, trước khi cô đi, Bạc Trinh Ngôn vốn dĩ là người độc lai độc vãng, chưa bao giờ đem bất cứ chuyện gì, bất cứ ai để trong lòng, lạnh lùng và cô độc, cô lập với thế giới bên ngoài. Là sự xuất hiện của cô, phá vỡ thế giới của anh, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể khiêu chiến nguyên tắc của anh, anh có lẽ đã chán ghét cô.
*Độc lai độc vãng: một mình đến một mình đi.
Bạc Trinh Ngôn chán ghét đợi người khác, chán ghét không từ mà biệt, chán ghét náo nhiệt, chán ghét phiền toái.
Hương bạc hà kéo dài, lan toả trong không gian, mát lạnh và đắng chát.
Sự im lặng hồi lâu làm Lục Miên Tinh thoáng thần người ra: "Anh... đang tức giận sao?" Lục Miên Tinh thu hồi ánh mắt, kéo bức màn lên, âm thanh đồ trang sức va vào nhau thật nhỏ, cẩn thận từng li từng tí: "Thế tôi không nói nữa, được không?"
Bạc Trinh Ngôn cứ như vậy mà nhìn Lục Miên Tinh ở bên kia rèm. Rõ ràng chỉ là bóng dáng mờ ảo lại chăm chú xem đến thế. Ánh sao dưới đáy mắt bị vỡ vụn, thăng thăng trầm trầm, ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham/1175994/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.