Nghe Kiều Chính Hạo nói, Mạc Nhược Vũ ngơ ngác, sau đó hiểu ra liền bật cười khổ. Kiều Chính Hạo chợt trầm lặng, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô từ trán dọc xuống ấn đường, sóng mũi, mũi, nhân trung, tiếp đó là môi và cằm, điểm dừng cuối cùng là cổ. Mạc Nhược Vũ mơ mơ màng màng cũng đoán được phần nào Kiều Chính Hạo đòi về nước sớm, nhu cầu quá cao cũng là vấn đề lớn. "Chính Hạo" Giọng Mạc Nhược Vũ khàn khàn do Kiều Chính Hạo cắn mút cổ cô. Anh không trả lời, cô tiếp tục lên tiếng hỏi: “Anh khó chịu lắm sao?" "Ừm" Kiều Chính Hạo qua loa đáp, từng ngón tay thon dài mơn trớn da thịt Mạc Nhược Vũ dưới lớp áo trên người cô. "Chẳng lẽ anh không nghĩ tìm cô gái khác giải quyết nhu cầu?" Mạc Nhược Vũ hiếu kỳ hỏi, Kiều Chính Hạo trước giờ đào hoa đâu có thiếu phụ nữ, cần gì phải nằng nặc đòi cô cùng anh quay về. Ánh mắt lạnh lùng mang theo tia tăm tối của Kiều Chính Hạo nhìn chằm chằm vào Mạc Nhược Vũ, giọng nói thể hiện rõ sự tức giận: “Em muốn thử lòng hay thật sự mong anh sẽ làm như vậy?" Mặc dù chỉ muốn biết suy nghĩ của Kiều Chính Hạo nhưng thái độ của anh khiến Mạc Nhược Vũ e dè, biết mình đã nói điều không nên, cô cười gượng hối hận: “Xin lỗi" "Không cần, tội chồng tội, đợi về nước chúng ta từ từ tính" Biểu cảm lẫn giọng điệu Kiều Chính Hạo mang theo vẻ đắc thắng, đừng tưởng mối quan hệ tiến triển thì anh sẽ bỏ qua, điều đó không có trong từ điển của Kiều Chính Hạo. Mặt Mạc Nhược Vũ khẽ nhăn nhó uất nghẹn, đi giúp người cũng phải chịu khổ, cam tâm tình nguyện dính chặt vào Kiều Chính Hạo thì đành phải cam chịu. Dù Kiều Chính Hạo đã chấp nhận để Mạc Nhược Vũ ở lại vài hôm, nhưng tầm mắt nhất định không rời, thế nên đừng nói đến những người đàn ông khác, ngay cả Kiều Dương cũng không dám đến gần Mạc Nhược Vũ trong bán kính hai mét. Vì Kiều Chính Hạo có sự chiếm hữu quá lớn đã xảy ra cuộc thảo luận sôi nổi của các bác sĩ và y tá. Chuyện Kiều Chính Hạo trước đây ngoại tình ai cũng biết, bây giờ quay ngoắt một trăm tám mươi độ giữ Mạc Nhược Vũ như ngọc ngà châu báu, bọn họ đều cho rằng anh đã nhận ra lỗi lầm, sợ Mạc Nhược Vũ bỏ rơi nên mới hành xử như vậy. Buổi chiều dọn dẹp nghỉ ngơi, Mạc Nhược Vũ đứng từ xa dõi theo cô y tá đêm qua rình trộm, cô gái quanh quẩn bên Kiều Dương trộm cười ngại ngùng, trong đôi mắt chứa hàng ngàn vì sao ngưỡng mộ. Mạc Nhược Vũ cười ẩn ý, hỏi Kiều Chính Hạo đang từ trong lều ra chỗ cô: “Chính Hạo, anh thấy cô y tá đó như thế nào?" Thay vì nhìn người Mạc Nhược Vũ chỉ, Kiều Chính Hạo lại chăm chăm nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô ta thế nào liên quan gì đến anh?" "Không phải, ý em là với mắt nhìn của một người đàn ông, anh cảm thấy cô ấy thế nào?" Mạc Nhược Vũ ra sức giải thích. Mắt Kiều Chính Hạo khẽ nheo lại nghi ngờ, muốn dụ anh rơi vào bẫy, đáng tiếc anh chỉ một lòng một dạ hướng về cô gái bên cạnh: “Không quan tâm, không hứng thú" "Em hỏi thật, cho một chút cảm nghĩ thôi cũng được" "Cảm nghĩ?" Ánh mắt Kiều Chính Hạo lờ đờ phủ màn sương ái muội: “Ngoài việc ném em lên giường cởi sạch đồ, anh không còn nghĩ gì được nữa" Nghe Kiều Chính Hạo nói xong Mạc Nhược Vũ có chút choáng váng, quả nhiên gần anh sẽ không bao giờ trong sáng nổi. Kiều Chính Hạo bỗng nhiên ôm mặt Mạc Nhược Vũ hôn lên môi cô, thỏ thẻ khiêu gợi: “Đừng nghĩ mặc lên người bộ y tá thì sẽ gợi cảm. Công chúa nhỏ, em hấp dẫn nhất là lúc không mặc gì" Loading... Mi mắt Mạc Nhược Vũ hạ xuống bất mãn, thật muốn chui vào đầu Kiều Chính Hạo để xem anh chứa bao nhiêu ý nghĩ đen tối trong não. Quay lại quan sát Kiều Dương, dáng vẻ nghiêm túc của anh rất cuốn hút, không phải bỗng nhiên thế hệ ông cha đến tận đời con cháu đều có ngoại hình nổi bật, khí chất hơn người, bao nhiêu gen trội hầu như được truyền từ đời này sang đời khác. Kiều Dương bình thường có thân thiện cũng mang dáng vẻ lạnh lùng khó gần khi tập trung vào việc nào đó. Kể từ lúc quen biết, Kiều Dương chưa từng rung động trước bất kỳ ai, năm cấp ba thư tình xếp thành núi cũng chỉ để đó. Mạc Nhược Vũ thậm chí từng nghi ngờ Kiều Dương có vấn đề, chính là học quá nhiều gây tắc nghẽn dây thần kinh yêu đương. Trước mặt Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ không chút nể nang mà say sưa nhìn Kiều Dương. Kiều Chính Hạo vòng tay sau đầu Mạc Nhược Vũ, dùng cả bàn tay che hai mắt Mạc Nhược Vũ kéo đầu cô ngã về sau vào lòng anh. "A... Anh làm gì vậy?" Mạc Nhược Vũ dùng cả hai tay gỡ tay Kiều Chính Hạo ra. "Gan càng ngày càng lớn nhỉ?" Kiều Chính Hạo gằn giọng đe dọa. Mạc Nhược Vũ cười khổ, xoay người một vòng đối diện với Kiều Chính Hạo, đẩy nhẹ anh ra xa một chút, mắng như không mắng: “Ấu trĩ" Kiều Chính Hạo đưa cánh tay thẳng về phía trước, thuận tiện ôm eo Mạc Nhược Vũ ôm vào lòng, nhếch môi cười: “Vậy em có muốn thấy người ấu trĩ giết người không?" Mạc Nhược Vũ cạn ngôn, chấp nhận thất bại: “Em chịu thua!" Ngón tay Kiều Chính Hạo tinh nghịch khều cằm Mạc Nhược Vũ: “Rất tốt!" Ngưng vài giây Kiều Chính Hạo liền thì thầm: “Em thật sự muốn mặc đồ y tá cho anh xem?" "Vô vị" Mạc Nhược Vũ phũ phàng quay đi, cô không muốn tự đâm đầu vào đường cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]