Ngồi làm việc một lúc lâu, Mạc Nhược Vũ lắc đầu nhức mỏi vai, bất giác xoay đầu nhìn Kiều Chính Hạo, dáng vẻ của anh khi ăn chơi hay nghiêm túc làm việc đều cuốn hút khó cưỡng lại, đúng thật những thứ càng đẹp càng nguy hiểm.
Đang cười ngây ngốc say sưa ngắm Kiều Chính Hạo, anh đột nhiên xoay đầu nhìn qua làm Mạc Nhược Vũ giật mình ho sặc sụa, tay chân luống cuống quay chỗ khác.
Kiều Chính Hạo đắc ý vắt chéo chân chống má, ánh mắt trêu chọc hướng về Mạc Nhược Vũ, cố tình nói: “Cách đây vài tiếng có người đòi nghỉ việc, bây giờ lại lộ liễu như vậy?"
Mạc Nhược Vũ ngón tay rối loạn gõ phím liên tục, không để ý trên màn hình đang hiện mnvcdcykch...
Đến giờ nghỉ trưa, Mạc Nhược Vũ mệt mỏi nằm dài ra bàn, nhắm mắt định thần.
Mở nắp đồ ăn trên bàn tiếp khách xong, Kiều Chính Hạo nhìn dáng vẻ uể oải của Mạc Nhược Vũ liền có chút xót xa, Mạc Nhược Vũ mà anh biết lúc nào cũng cố gượng tỏ ra mạnh mẽ không một lời than thở nhưng sau khi rơi vào tay anh lại yếu đuối rõ rệt.
"Công chúa nhỏ, ăn cơm thôi" Kiều Chính Hạo cưng chiều gọi.
Mạc Nhược Vũ ngẩng đầu, đứng lên đến chỗ Kiều Chính Hạo, từ lúc bước vào căn phòng này cô đã sinh ra cảm giác e sợ, bàn lớn, sofa lớn, cứ như Kiều Chính Hạo cố tình sắp đặt để hành sự bất cứ lúc nào.
Trước đây có vùi đầu vào công việc thâu đêm suốt sáng cũng chẳng mệt bằng ở cùng một chỗ với Kiều Chính Hạo, từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-vo-cu/1504307/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.