Nhấn nút lên tầng phòng làm việc, Kiều Chính Hạo dựa người vào vách thang máy, kiêu ngạo ra lệnh cho Mạc Nhược Vũ: "Cho tôi mượn thẻ với xe" Mạc Nhược Vũ im lặng, mắt chăm chú dõi theo màn hình LED đang nhảy số tầng. Qua một lúc Mạc Nhược Vũ cũng chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói của Kiều Chính Hạo, anh bất mãn lên giọng: "Tôi nói cô có nghe không?" "Liên quan gì đến tôi?" Mạc Nhược Vũ thờ ơ đáp. "Cô ăn gan hùm rồi hả?" Không vội đáp trả, Mạc Nhược Vũ liếc mắt nhìn Kiều Chính Hạo, cô cười lạnh thách thức: “Anh quản được tôi sao?" Cửa "ting" một cái, Mạc Nhược Vũ thong thả bước ra ngoài, dáng vẻ tự tin không hề khuất phục, để lại Kiều Chính Hạo không nói nên lời. Không có thẻ, không có xe, Kiều Chính Hạo chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xe Mạc Nhược Vũ về nhà. Suốt nhiều ngày ngoài đến công ty ra, Kiều Chính Hạo cũng không ra ngoài chơi như lúc trước. Buổi chiều Mạc Nhược Vũ có hẹn với khách hàng, Kiều Chính Hạo lại muốn về nhà trước. Dù muốn hay không muốn, Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ cũng là vợ chồng, cô không thể không cho anh mượn xe khi anh mở lời lịch sự. Mạc Nhược Vũ đến nhà hàng hẹn trước gặp khách hàng, cô một tay cầm giỏ một tay cầm laptop ngồi vào ghế phụ. Đến nơi, cô nhắc nhở Kiều Chính Hạo: "Hai tiếng nữa anh quay trở lại đây" Kiều Chính Hạo gật đầu qua loa: “Khoan đã, đưa tôi điện thoại của cô, không thì liên lạc bằng cái gì?" Mạc Nhược Vũ không nghĩ ngợi đưa điện thoại của mình, cô quay đi vào trong gặp khách hàng. Kiều Chính Hạo đạt được mục đích, nhanh chóng nhấn chân ga chạy đi đến trung tâm thương mại, đưa Angela đi mua sắm, sau đó ghé nhà hàng đã hẹn với bạn bè của Angela. Dù bắt gặp ống kính của paparazzi cũng chẳng tránh đi, ngược lại còn nhìn thẳng vào ống kính như một hành động khiêu khích. Kết thúc công việc, Mạc Nhược Vũ đứng đợi bên ngoài một lúc lâu, nhìn đồng hồ trôi qua suốt mấy tiếng, gọi nhờ điện thoại thì điện thoại cô đưa Kiều Chính Hạo đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Trời sập tối, Mạc Nhược Vũ không chờ được nữa, định bắt taxi về nhưng lục trong túi trong hề có ví tiền. Thời tiết giữa mùa đông vào ban đêm lạnh rét, Mạc Nhược Vũ cơ thể nhiều ngày không khỏe lại phải hứng gió lớn. Tình cờ Kiều Dương đến ăn tối cùng giáo sư, bắt gặp Mạc Nhược Vũ một mình chờ đợi trước của nhà hàng, anh không nghĩ ngợi liền tiến đến ngay chỗ cô. Kiều Dương cởi áo khoác lên người Mạc Nhược Vũ, vừa tức giận vừa lo lắng hỏi han: “Anh mình để cậu ở đây phải không?" Mạc Nhược Vũ mệt mỏi không muốn trả lời, mặt mũi tái đi trông thấy. "Mình đưa cậu về" Kiều Dương ôm vai Mạc Nhược Vũ đi về hướng bãi đậu xe. Tiếng thắn xe chói tai, trên mặt đường để lại những vệt trắng do ma sát, Kiều Chính Hạo đánh vòng điêu luyện, dừng lại ngay Mạc Nhược Vũ và Kiều Dương. Kiều Chính Hạo xuống xe, đến đẩy Kiều Dương ra, vứt trả áo cho anh, mở cửa xe đẩy Mạc Nhược Vũ vào. Nhìn thế nào cũng không vừa mắt, Kiều Dương tức giận cằn nhằn: “Anh thôi gây chuyện có được không?" "Chuyện vợ chồng anh, không cần chú lo" Kiều Chính Hạo nói rồi vòng qua tay lái lên xe. Xe chạy một đoạn, Kiều Chính Hạo vứt trả điện thoại và ví cho Mạc Nhược Vũ, cao ngạo nói: “Cô với Kiều Dương định chơi trò chị dâu em chồng à? Đừng quên cô bây giờ vẫn đang là vợ của tôi" "Dừng xe" Mạc Nhược Vũ nhìn ngoài cửa xe, lạnh lùng nói. Kiều Chính Hạo không quan tâm lời Mạc Nhược Vũ, ngược lại còn tăng ga. Về đến nhà, Mạc Nhược Vũ đi thẳng một mạch lên lầu, gom hết quần áo, đồ dùng cá nhân bỏ vào hành lý. Kiều Chính Hạo theo sau, nhanh tay chặn lại, anh căng thẳng: “Cô điên rồi hả? Muốn nhìn thấy tôi bị từ khỏi gia phả lắm đúng không?" Loading... Mạc Nhược Vũ nuốt ngược nước mắt vào trong, cơn giận dữ sắp không còn kiềm nén được nữa: “Anh không nghĩ cho tôi, tại sao tôi phải nghĩ cho anh?" "Chỉ là đón muộn chút thôi, cô có nhất thiết phải làm vậy không?" Mạc Nhược Vũ cười lạnh, lệ ngập trong đôi mắt u sầu: “Kiều Chính Hạo, ly hôn đi" Biểu cảm Kiều Chính Hạo thoáng lên bất ngờ, trước giờ giận đến mấy Mạc Nhược Vũ cũng chưa từng nói ra hai chữ ly hôn. "Ly hôn? Được, vậy cô làm tròn bổn phận người vợ rồi hãy nói tới chuyện đó" Kiều Chính Hạo dáng vẻ tự đắc, đẩy Mạc Nhược Vũ xuống giường, gần hai năm kết hôn chưa từng chạm qua, làm sao có thể để cô bỏ đi dễ dàng khi anh vẫn chưa được “lợi” từ cô. "Kiều Chính Hạo, đừng mang cơ thể bẩn thỉu của anh đụng vào tôi, tôi không phải những người phụ nữ anh đùa giỡn bên ngoài" Mạc Nhược Vũ cứng rắn nói, giọng nói vô cùng đanh thép không hề mất bình tĩnh. "Tôi là chồng cô, tôi thế nào cô phải chịu thế ấy, hay cô nghĩ sẽ trao thân cho Kiều Dương?" BỐP!!! Cái tát không hề nương tay của Mạc Nhược Vũ vào thẳng bên mặt Kiều Chính Hạo, bên má anh ứng đỏ lên hiện dấu tay mờ của cô để lại. "Nếu tôi với Kiều Dương có tình cảm, anh nghĩ anh có thể xen vào? Kiều Chính Hạo, gần hai năm nay, anh ở ngoài lăng nhăng hết người này đến người khác, tôi như con ngốc giả mù giả điếc vẫn chưa đủ sao? Anh nghĩ ai cũng như anh xem hôn nhân chỉ là trò đùa?" Nước mắt Mạc Nhược Vũ chảy dài, cô cười cay đắng bộc phát những bức xúc trong lòng bấy lâu nay. Kiều Chính Hạo đá lưỡi trong miệng, lòng bị dao động, nghiêm túc hỏi: “Cô chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi tôi sao?" "Anh không xứng" "Được, vậy ly hôn" Nói rồi Kiều Chính Hạo không chút lưỡng lự biến Mạc Nhược Vũ trở thành người phụ nữ của mình vào đêm cuối. Cô càng phản kháng, anh càng muốn đoạt lấy, để cô không thể tiến tới với Kiều Dương. Bờ môi dưới bị Kiều Chính Hạo cắn mút đến đau rát, lưỡi trong miệng bị lưỡi anh quấy phá, mang theo mùi rượu cùng thuốc lá khiến Mạc Nhược Vũ vô cùng khó chịu. Hai mắt Mạc Nhược Vũ trao tráo nhìn trần nhà, nước mắt ở khóe mi vẫn liên tục rơi, cơ thể gánh chịu toàn bộ sự đau đớn do Kiều Chính Hạo mang đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]