Bách Tây ôm Thích Tầm không muốn buông. Nếu không phải đang ở sân bay, hiện tại cậu có thể biến thành kẹo da trâu*[1] dính chặt trên người hắn.
*[1]: Một loại kẹo có thành phần chính từ đường trắng và vừng...là đặc sản của vùng Dương Châu, Giang Tô. Hình minh họa 👇👇👇
Nhưng phần lý trí còn sót lại đã ngăn cậu lại, cậu không tình nguyện tụt từ trên người Thích Tầm xuống. Vừa xoay người, cậu vẫy tay với đồng nghiệp và Tô Nghiệp vừa mới đi đến lối ra, ý là tôi đi đây.
Hai đồng nghiệp mang vẻ mặt chế nhạo nhìn cậu nhưng vẫn cười híp mắt vẫy tay với cậu. Sau đó hai người đẩy vali sang hướng khác, chuẩn bị đi mua kem ăn.
Mà Tô Nghiệp cũng cười với cậu, dùng khẩu hình miệng không có tiếng động nói một câu: "Tạm biệt."
Trong khoảnh khắc ánh mắt của Thích Tầm và Tô Nghiệp chạm nhau.
Người đại diện đứng bên cạnh quan sát, luôn cảm thấy như có tia lửa tóe lên trong không khí.
Cũng may nó chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi.
Thích Tầm nhanh chóng dắt tay Bách Tây rời đi.
Tô Nghiệp nhìn theo một lát mới di chuyển ánh nhìn. Anh ta đè thấp mũ nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]