Chương trước
Chương sau
Sau buổi phỏng vấn Tô Nghiệp mấy ngày, tạp chí của bọn họ cũng được nghỉ Tết.
Cách Tết càng ngày càng gần, trước 30 Bách Tây và Thích Tầm cùng với Lương Tụng còn cả Chung Vũ Đàm nữa hẹn nhau tụ tập một bữa.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, bốn người bọn họ quanh co lòng vòng từng người đều có quen biết, nhưng gần như chưa tụ tập ăn riêng với nhau bao giờ.
Lần này là do Bách Tây tới công ty của Thích Tầm, ngồi trong văn phòng đợi hắn tan ca. Kết quả là Chung Vũ Đàm gọi điện tới rủ hắn đi uống rượu.
Cùng lúc đó Bách Tây cũng nhận được hẹn đi ăn của Lương Tụng.
Khi nhận điện thoại Bách Tây vẫn đang ở trong lòng của Thích Tầm, môi hơi sưng lên vì bị hôn, lúc nói chuyện còn hơi thở gấp.
"Bây giờ á?" Bách Tây nhìn giờ, " bây giờ tao..... vẫn còn bận chút việc."
Lúc nói chuyện, tay của Thích Tầm vẫn đặt trên eo của cậu giống như cố ý làm loạn lại giống như vô ý trêu chọc, đầu ngón tay di chuyển như đang đánh đàn vậy, thuận theo eo cậu tiến dần xuống dưới.
Thật ra thì Thích Tầm biết đánh đàn thật, hồi nhỏ hắn có theo học một bậc thầy nổi tiếng. Hồi trung học mỗi năm đón học sinh mới hắn đều bị xách đi biểu diễn tiết mục áp chót.
Eo vốn dĩ là vùng nhạy cảm của Bách Tây, cậu không nén được run rẩy, giọng nói phát ra cũng hơi run.
Lương Tụng nghe thấy thì im lặng, qua một lát mới hỏi, " Tây Tây, không phải là mày đang làm chuyện không phù hợp với trẻ em đấy chứ?"
Bách Tây hất tay của Thích Tầm ra.
Cậu vẫn đang ngồi trên đùi của Thích Tầm, hợp tình hợp lý nói, " trong đầu mày toàn là phế liệu gì thế, tao không có, tao chỉ đến văn phòng đợi anh ấy tan ca thôi."
Thích Tầm cười khẽ.
Lương Tụng cũng bật cười khà khà, lừa trẻ con ba tuổi à, ở văn phòng không phải càng tiện cho bọn mày chơi mấy cái play gì đó sao.
Bách Tây nghĩ ngợi rồi nói, "mày đợi thêm nửa tiếng nữa đi, Chung Vũ Đàm vừa gọi tới hẹn Thích Tầm, hay là bốn người chúng ta cùng nhau đi ăn đi? Dù sao thì mày cũng quen anh ta mà."
Cậu với Lương Tụng cũng đã lâu rồi chưa tụ tập, có hơi nhớ.
Lương Tụng quả thật có quen Chung Vũ Đàm, nghĩ kỹ thì anh và y có thể coi là bạn học của nhau.
Nhưng vừa nghĩ tới y, chỉ có thể nhớ tới tên này mang một bộ dạng hào hoa phong nhã nhưng cũng có chút âm hiểm, giống như một lão hồ ly túc trí đa mưu.
Đây chủ yếu là đề cập đến một vấn đề lịch sử được lưu truyền.
Hồi cấp ba anh bị bạn gái lúc đó vứt bỏ, ngay sau đó thì theo đuổi Chung Vũ Đàm, đã vậy còn nói thẳng là do anh trẻ con không hài hước và trưởng thành như Chung Vũ Đàm khiến anh không thể kiềm nén được tức giận.
Nhưng bây giờ bọn họ đã lớn cả rồi, mâu thuẫn hồi thanh xuân không đáng nhắc đến. Chung Vũ Đàm là anh em tốt của Thích Tầm, anh là bạn thân của Bách Tây, bốn bỏ làm năm, bọn họ cũng coi như là một nửa người nhà.
"Được thôi," Lương Tụng rộng lượng nói, " vì thể diện của mày có gì mà không thể chứ."
Bách Tây cười, " mày thật sự phô trương quá rồi đấy."
Cúp máy, Bách Tây vẫn chưa rời khỏi lòng Thích Tầm. Hắn vừa ôm cậu vừa xử lý nốt công việc, cuối cùng còn đánh giá một câu, "so với hiệu suất thường ngày của anh thì thấp hơn một chút."
Bách Tây lắc lắc chân không hài lòng, " vậy lần sau em không thèm tới nữa."
Thích Tầm không nói là được hay không được mà trực tiếp hôn cậu.
.leting2026.wattpad.com
Bốn người hẹn gặp nhau tại "Mê Lâu", một nhà hàng trong trung tâm thành phố, tính riêng tư cao lại cách chỗ bọn họ không xa.
Khi Bách Tây và Thích Tầm đến nơi thì Chung Vũ Đàm đã ngồi ở khu ghế lô rồi.
Y sở hữu khuôn mặt nhã nhặn, đeo kính, lịch thiệp lại hay cười, để lại cho người khác ấn tượng về y là tính tình tốt.
Chung Vũ Đàm không bắt chuyện với Thích Tầm mà đi chào hỏi Bách Tây trước, " lâu rồi không gặp, Tây Tây."
Bách Tây cười đáp lại, " đúng là lâu lắm rồi không gặp, lần gặp trước là ở đám cưới Vương Vi nhỉ."
Đã là chuyện của nhiều tháng trước rồi.
Vốn dĩ tần suất gặp mặt của Chung Vũ Đàm với Thích Tầm cũng không cao, hai người đều tiếp quản công ty từ sớm, bình thường đều duy trì tình cảm qua điện thoại, hoàn toàn khác xa Bách Tây và Lương Tụng thường xuyên ở chung với nhau.
Bách Tây với Chung Vũ Đàm cũng là người quen nên ba người ngồi nói chuyện phiếm cũng không đến mức ngượng ngịu.
Chung Vũ Đàm vừa nói vừa quan sát phía đối diện.
Lần gặp mặt trước giữa ba người, vừa hay cách lần y gặp Thích Tầm không lâu. Bầu không khí giữa hai người kia vi diệu đến nỗi làm cho người ta có cảm giác rất khó mà chen vào được.
Lúc đó y còn cho rằng vì Bách Tây mới yêu lần đầu lại nhỏ hơn Thích Tầm hai tuổi nên mới dính chặt như vậy.
Nhưng với tính cách của Thích Tầm, chẳng bao lâu sẽ lại quay trở lại như bình thường thôi.
Nào ngờ vẫn giống hệt như lần trước, vẫn là bầu không khí đó, hai người kia vẫn dính lấy nhau như sam.
Cái tay đó của Thích Tầm sao cứ phải khoác lên eo Bách Tây không nhúc nhích vậy?
Vì sao hai người đó kể chuyện mà mắt cứ nhìn chằm chằm đối phương chứ?
Chung Vũ Đàm ghét bỏ "hừ" một tiếng, rồi bưng cốc soda lên uống một ngụm.
Y cảm thấy mắt chó bằng hợp kim titan của mình sắp bị chọc mù rồi.
Cuối cùng thì Lương Tụng cũng đến.
Anh tùy ý chào hỏi, hôm nay anh mặc một cái áo hoodie, đội mũ lưỡi trai, quần áo gọn gàng ngồi một chỗ nhìn giống hệt sinh viên đại học.
Bốn người đều là người quen, cũng không khách sáo. Sau khi gọi đồ ăn lên thì vừa ăn vừa nói chuyện.
Khi ăn được một nửa, không biết là ai khơi mào trước nhắc đến chuyện hồi cấp ba. Lương Tụng lập tức hồi tưởng lại chuyện hồi đó Chung Vũ Đàm nẫng tay trên bạn gái của mình. Hận cũ bốc lên, mặt cũng đen ba phần.
Nhưng mà Chung Vũ Đàm vẫn không thừa nhận.
Y cười híp mắt, không nhanh không chậm nói, " tôi nhớ không rõ, cấp ba con gái thích tôi và Thích Tầm không ít, không phải ai tôi cũng có ấn tượng."
Những lời nói này tuy nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại như đâm một dao vào tim Lương Tụng.
Bách Tây sợ hai người đánh nhau.
May mà sau đó Chung Vũ Đàm lại cười làm hòa, " nhưng chuyện đó cứ cho là tôi không đúng đi."
Y rót rượu chạm cốc với Lương Tụng, " ly rượu này xem như tôi nhận lỗi với cậu."
Nói xong thì uống một hơi cạn sạch.
Lương Tụng cau mày, "không cần, không có ai đúng ai sai hết, tôi nào đó hẹp hòi như thế."
Anh cũng rót rượu, không nói hai lời liền nuốt xuống.
Chung Vũ Đàm cười tủm rất hài lòng với thái độ của Lương Tụng, khen anh, " tửu lượng tốt."
Lương Tụng cũng không kích động lại uống thêm một ly.
Thích Tầm ngồi bên cạnh liếc Chung Vũ Đàm một cái. Hắn biết tật xấu của y lại tái phát, thích chêu trọc người. Hiển nhiên là người như Lương Tụng chơi rất vui.
May mà bình an ăn xong bữa.
.ldinh2026.wordpress.com
Chung Vũ Đàm thu tay kịp thời cũng không để Lương Tụng say khướt.
Sau khi thanh toán, Bách Tây và Lương Tụng đi tiệm đồ cổ ở bên cạnh, anh đặt một chiếc vòng tay ngọc làm quà sinh nhật cho chị họ ở đây.
Thích Tầm và Chung Vũ Đàm đứng dưới gốc cây ở quảng trường chờ bọn họ, tiện thể hóng mát cho bớt say.
Gió đêm se lạnh, Chung Vũ Đàm châm một điếu thuốc cũng tiện tay đưa cho Thích Tầm một điếu.
Thích Tầm lắc đầu, " không cần, bỏ lâu rồi."
Chung Vũ Đàm cất vào.
Y biết nguyên nhân Thích Tầm cai thuốc là do Bách Tây, vì cậu không ngửi được mùi khói.
Mặc dù khi đó hai người còn chưa là bạn trai của nhau, chỉ là một "người bạn nhỏ" của Thích Tầm.
Ấn tượng ban đầu của y với Bách Tây là cậu như cái đuôi nhỏ ở bên cạnh Thích Tầm, quanh đi quanh lại, ngoan ngoãn yên tĩnh cũng rất đáng yêu. Nhưng nếu nói là có bao nhiêu đặc biệt thì gần như là không.
Vậy mà qua vài năm, "cậu bạn nhỏ không mấy đặc biệt" này lại khiến Thích Tầm bỏ thuốc, khiến Thích Tầm bỏ ra thời gian đưa cậu ấy đi du lịch và cuối cùng là trở thành bạn trai của Thích Tầm.
Hiện tại cũng đã đưa đi gặp phụ huynh rồi.
Nghĩ đến đây y liền hỏi Thích Tầm, " sao tao lại nghe thấy mẹ tao nói, cha mẹ mày đã biết chuyện của hai đứa mày rồi hả?"
"Ừ, cha mẹ tao còn mời em ấy Tết đến nhà tao chơi." Thích Tầm không kiêng dè, " ba mẹ em ấy gặp tao rồi."
Chung Vũ Đàm càng kinh ngạc hơn, xem ra cha mẹ Thích Tầm rất hài lòng về Bách Tây.
Nhưng cũng không có gì kỳ lạ, vốn dĩ cậu ấy cũng luôn được người lớn yêu quý.
Y nhìn Thích Tầm bật cười, " tốc độ của bọn mày cũng nhanh thật đấy, mới có mấy tháng mà hẹn hò, ở chung, đeo nhẫn, gặp phụ huynh, cả quá trình đều làm xong cả rồi. Bước tiếp theo không phải là nên kết hôn sao?"
Y đây là đang trêu chọc Thích Tầm.
Nhưng hắn lại thản nhiên nói, " cũng không phải là không thể."
Chung Vũ Đàm suýt nữa thì sặc thuốc.
Y khụ khụ vài tiếng, không tin nổi mà nhìn Thích Tầm, " mày nói thật đấy à? Kết hôn cũng được luôn?"
Thích Tầm trả lời, " có gì lạ à?"
Chung Vũ Đàm nghĩ, đâu chỉ là lạ đây rõ ràng là tà môn.
Y lại nghĩ về hai tháng trước khi nhìn thấy cái nhẫn rẻ tiền trên tay của Thích Tầm.
Khi đó mặc dù y coi như là chuyện cười thôi nhưng không ngờ bây giờ nó lại có khả năng biến thành sự thật.*(chi tiết này hình như là chương 17, 18 gì đó mn ạ. Xin thứ lỗi cho cái não cá vàng của êm.)
Ánh mắt y phức tạp hỏi Thích Tầm, "mày sẽ không phải là đột nhiên phát hiện ra Bách Tây là tình yêu đích thực đấy chứ, thiên lôi câu địa hỏa* mới yêu được bốn tháng đã tính đến chuyện kết hôn rồi à?"
*Nguyên tác天雷勾地火, 阳气招来阴魂 (thiên lôi câu địa hỏa, dương khí chiêu âm hồn): câu này nhắc đến thời điểm núi lửa phun trào sẽ có tia chớp xuất hiện. Người xưa tổng kết "thiên lôi câu địa hỏa" là một hiện tượng tự nhiên rất hùng vĩ, tráng lệ. Hai người yêu nhau vô cùng mãnh liệt, tình cảm nhanh chóng phát triển.
Thiên lôi địa hỏa: ý tứ ban đầu chỉ tia chớp ( thiên lôi) cùng núi lửa ( địa hỏa),hình ảnh này thường xuyên bị mượn trong tiểu thuyết tình yêu, thiên lôi ẩn dụ hình ảnh dục vọng của người đàn ông ( nam vi kiền, là thiên),địa hỏa chỉ dục vọng của nữ ( nữ vi khôn, là địa). Cho nên đứng cùng nhau thường chỉ bản năng nguyên thủy, dục vọng tự nhiên của con người không thể kháng cự.
Thích Tầm cũng không trả lời ngay.
"Tình yêu đích thực" quả thật quá xa xôi đối với hắn.
Thật ra cha mẹ hắn cũng là liên hôn, những năm qua vẫn luôn đối xử với nhau tương kính như tân, quan hệ rất tốt. Ngược lại so với mối tình đầu đòi sống đòi chết thì ổn định hơn nhiều.
Vì vậy hắn vẫn luôn cho rằng tìm bạn đời phù hợp là tốt nhất.
Tình yêu quá sâu đậm, trong lòng đòi hỏi sẽ càng nhiều. Một khi tình cảm mãnh liệt qua đi sẽ giống như ngọn núi lửa ngủ say không biết khi nào sẽ phun trào.
Giống như Triệu Thanh Đồng năm đó vậy.
Hắn nhớ đến cái tên này, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Hắn hỏi ngược lại Chung Vũ Đàm, " mày cảm thấy cái gì được coi là tình yêu đích thực, giống như lúc trước Triệu Thanh Đồng theo đuổi tao sao? Theo đuổi đến kinh thiên động địa, cả học viện đều cho rằng cậu ta một lòng với tao. Đến cuối cùng tao cũng cảm thấy như vậy, giống như phụ lòng cậu ta thì tao sẽ mắc phải tội ác tày trời."
Chung Vũ Đàm nhất thời nghẹn họng.
Y chính là người chứng kiến toàn bộ quá trình yêu đương của Thích Tầm và Triệu Thanh Đồng. Khi cậu ta theo đuổi Thích Tầm dù người có ý chí sắt đá đến đâu cũng sẽ bị cảm động.Vì vậy ngay cả y cũng mềm lòng mà đưa một tay thúc đẩy.
Không ngờ cuối cùng lại BE* ầm ĩ như vậy.
*Nguyên tác tác giả để là "be", tôi nghĩ là nó là BE(bad end) kết thúc tồi ấy.
Triệu Thanh Đồng chân trước mới chia tay Thích Tầm, chân sau đã để Thích Tầm bắt gặp cậu ta cùng người khác hôn môi.
Lời thề non hẹn biển lúc trước, say đắm không thay đổi, hoàn toàn trở thành chuyện cười.
Thích Tầm cũng nghĩ lại thời điểm mình và Triệu Thanh Đồng chia tay có bao nhiêu khó nhìn.
Hắn cúi đầu tổng kết, " sông cạn đá mòn, tình cảm dù có mãnh liệt đến đâu thì cũng có thể hao mòn, đặc biệt là với kiểu người như tao. Mày biết đấy, Triệu Thanh Đồng chia tay tao, nguyên nhân lớn nhất là cậu ta cảm thấy tao không đủ yêu thương, không có kích tình, không có loại tình cảm điên cuồng mãnh liệt và sâu đậm. Nhưng tao trời sinh đã như vậy, không thay đổi được, vì vậy tao không phù hợp với kiểu người theo chủ nghĩa lãng mạn như cậu ta ở bên nhau."
Chung Vũ Đàm im lặng.
Y biết lời nói của Thích Tầm cũng có lý, kiểu người như bọn họ không quá coi trọng tình cảm.
Vì thế y lại hỏi tiếp, " vậy Bách Tây thì sao, tại sao mày cảm thấy mày với cậu ấy có thể kết hôn, cậu ấy đặc biệt ở chỗ nào?"
Thích Tầm nghĩ đến Bách Tây vẻ mặt dần dần dịu lại.
Trong gió đêm dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt hắn tuấn tú như tượng tạc nhưng lại không đủ sinh động.
Hắn nói, " Bách Tây không giống những người khác. Em ấy ấm áp, lương thiện cũng sẽ không bao giờ dùng phương thức khó xử như thế để kết thúc một đoạn tình cảm."
"Tao không thể nói được mình rốt cuộc yêu em ấy bao nhiêu. Nhưng nếu hiện tại muốn xây dựng gia đình, tao sẽ chỉ chọn Bách Tây. Muốn cùng em ấy trải qua một đời, đến khi đầu bạc, dường như cũng không có gì là không tốt."
Hắn thật sự nghĩ như vậy.
Chung Vũ Đàm nghe thế thì biểu tình mặt hơi vi diệu.
Dù đã là bạn của Thích Tầm nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn có những lúc không thể hiểu nổi hắn.
Thích Tầm có một điểm rất đặc biệt đó là mặc dù hắn sở hữu khuôn mặt bạc tình nhưng chỉ cần hắn muốn thì hắn sẽ trở thành người yêu hoàn hảo và săn sóc nhất thế gian.
Ban đầu y cảm thấy Thích Tầm yêu sâu đậm Triệu Thanh Đồng, quan tâm chăm sóc cậu ta mọi lúc mọi nơi. Nhưng sau khi chia tay, Thích Tầm chỉ sa sút một tháng sau đó thì không nhắc đến nữa.
Giống như trong cuộc sống của hắn đoạn tình cảm ấy chỉ như màn sương mù, bốc hơi thì không để lại dấu vết gì nữa.
Đến ngày hôm nay y lại cảm thấy Thích Tầm đối với Bách Tây không giống như vậy, nhưng vừa nghĩ đối phương là Thích Tầm thì y lại cho rằng không nên dùng suy nghĩ của người bình thường để suy xét.
Nhưng chẳng đợi y lần ra manh mối thì Bách Tây và Lương Tụng đã trở lại rồi.
Chung Vũ Đàm trừng mắt, từ khi Bách Tây xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, ánh mắt Thích Tầm chưa bao giờ dời khỏi người cậu ấy. Trên mặt cũng lộ ra nụ cười rất nhẹ.
Giống như Bách Tây là vật phát sáng giữa đám người vậy.
Chung Vũ Đàm: "..."
Y vẫn cảm thấy anh em tốt của y có gì đó không đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.