"Nếu trên đời này không có ai tên là Hồ Man Thư thì thật tốt nhỉ? "- Thẩm Nhạn Kì liền mở miệng
"Nhạn Kì? Manh Khê?"
"Cậu thấy tôi nói đúng không? "- Nhạn Kì mỉm cười độc ác hỏi
"Tôi... dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của tôi và Lưu Dương, các cô không cần xen vào! "- nói rồi Lý Uyển Thu liền muốn bỏ đi, nào ngờ lại bị Trần Manh Khê kéo lại
"Ây, khoan đã nào! Cậu cần gì phải gấp gáp đến vậy? Chúng tôi chỉ là cảm thấy tội nghiệp cho cậu và Lưu Dương thôi mà!"
"Tội nghiệp?"
"Vậy là cậu không biết sao? Hồ Man Thư cô ta không phải là người tốt đâu, rõ ràng biết được Lưu Dương thích mình, nhưng cô ta hết lần này đến lần khác chối bỏ tình cảm của cậu ta, nhất định là chơi trò lạc mềm buộc chặt để khiến Lưu Dương chỉ mê đắm một mình cô ta mà thôi! "- Thẩm Nhạn Kì lên tiếng, thâm độc nói
"Chắc cậu không biết, Hồ Man Thư này xuất thân tầm thường, mẹ mất sớm, cha thì làm nhân viên văn phòng lương cũng chỉ đủ sống, thời gian trước cha cô ta được chuyển công tác nên cô ta phải đi theo cha sang nhập học cùng trường với Lưu Dương, bởi vậy khi biết Lưu Dương là con nhà giàu có, cô ta đã bắt đầu tính kế rồi cũng nên! "- Manh Khê tiếp tục nói
"Mấy chuyện này bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, Lưu Dương sớm muộn cũng sẽ kết hôn với tôi, các cô còn tội nghiệp cái gì chứ?"
"Thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-tham-yeu/3233921/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.