Edit: Lan
Beta: Như
*********
Lâm Vãn bất giác từ trên ghế đứng dậy, lúc này Liễu Tố Tố đã đi tới trước mặt, chủ động chào hỏi với cô.
"Tiểu Vãn, hôm nay con cũng tới."
Lâm Vãn khôi phục tinh thần, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: "Dì Tố Tố ~"
"Cô Trịnh đang ở trong lớp sao?" Liễu Tố Tố nhỏ giọng hỏi.
Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Liễu Tố Tố xoay người ngồi xuống chiếc ghế dài mà nãy cô vừa ngồi, đặt túi xách trên đùi, nói: "Vậy thì dì sẽ ngồi đây chờ một chút."
Lâm Vãn nhìn vào cổ tay mảnh khảnh, ngón tay trắng nõn lộ rõ khớp xương của nàng, đó là một đôi tay cực kì đẹp. Trong lúc nhất thời cô quên mất việc dời đi tầm mắt.
Liễu Tố Tố thấy cô cứ mãi đứng đó, nhẹ giọng hỏi: "Con muốn ngồi cùng dì sao?" Nàng chỉ cái ghế vẫn còn trống bên cạnh.
Lâm Vãn khôi phục lại tinh thần, gật đầu như giã tỏi, nghe lời lập tức ngồi xuống. Chẳng qua chỉ là do chân cô ngắn nên khi mông ngồi trên ghế, hai chân lơ lửng trên không, hết cách rồi, ai biểu cô mới có 1m2 thôi chứ.
Bởi vì mẹ Lâm Vãn thuê một tòa nhà văn phòng làm phòng tập nhảy, thi thoảng sẽ có những người đi ngang qua hành lang, nhẹ nhàng đi qua ngang người Lâm Vãn và nàng. Lâm Vãn nhịn không được đoán thử xem người ta đang nghĩ gì, nhất định họ nghĩ rằng đây là một người mẹ trẻ đang mang theo con nhỏ mà thôi, aizz, trong lòng cô thầm thở dài, nếu có thể lớn hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-nong-nhiet/1161280/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.