Tôi và Tiêu Việt cứ như vậy, đối mặt với sự chế giễu, khinh bỉ, thậm chí là cả ánh mắt g h ê t ở m của mọi người.
Chúng tôi nắm tay đi dạo ở khuôn viên trường.
Nhiều người nói tôi là đồ đần, tiền làm sao mà mua được sự chân thành.
Tôi cũng lo lắng, sợ rằng nếu tôi hết tiền thì Tiêu Việt sẽ chia tay với tôi.
Tôi thậm chí còn nhắn tin cho ba.
“Ba, nhà chúng ta có khả năng đột nhiên phá sản không? Trước khi phá sản nhất định phải nói với con đấy, để con còn tiết kiệm.”
Ting.
Bố tôi gửi voicechat qua.
Giọng ông rất bức xúc.
“Sao ba lại sinh ra con gái như con chứ, cả ngày chỉ biết đợi nhà mình phá sản! Yên tâm, tiền trong nhà đủ con tiêu xài hoang phí một trăm năm!”
Giờ này tôi mới hoàn toàn yên tâm.
Tôi còn chuyển tiếp voicechat của ba tôi cho Tiêu Việt.
“Anh nghe xem, nhà em rất có tiền, cả đời này anh chỉ có thể là của em!”
Mỗi lần tôi gửi tin nhắn.
Tiêu Việt sẽ trả lời tôi ngay lập tức.
“Tuân lệnh, kim chủ xinh đẹp lắm tiền của anh, xin hãy bao nuôi anh cả đời.”
Trong lòng tôi như có một hũ mật ngọt.
Vui mừng đến nỗi lăn qua lăn lại trên giường.
Tôi càng nghĩ càng thấy bỏ tiền theo đuổi Tiêu Việt là đáng giá.
Tiêu Việt thật sự rất tốt với tôi.
Không biết có phải trùng hợp không, lần nào đi ăn cơm cũng vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-nam-than-sap-phong/2970443/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.