Chương trước
Chương sau
Từ khi video đầy đủ của hôm phỏng vấn đó được phát ra…

Mỗi lần anh và tôi đi dạo trong trường sẽ có rất nhiều người đẹp đến bắt chuyện với anh.

Có người còn giả vờ ngã vào lòng anh.

Tiêu Việt kéo tôi tránh đi.

Anh dắt tay tôi về phía khác, không ngoảnh đầu lại.

Hôm nay tôi mới biết mỹ nhân hôm đó đi cùng Tiêu Việt là chị gái của anh.

Anh nói trong nhà còn có một em trai và một cặp sinh đôi nữa.

Người ba Tiêu Thiên Trạch của anh suốt ngày quấn lấy mẹ anh đòi sinh con, còn nói là mẹ anh rất thích trẻ con.

Tiêu Việt còn nói rất nhiều.

“Sau khi ba mẹ biết anh bị xa lánh vì không có tiền, lúc nào cũng hỏi anh khi nào mới đưa bạn gái kim chủ về nhà?”

Tôi nhớ lại những chuyện tôi từng làm.

Gương mặt trở nên đỏ bừng.



Thẹn quá hóa giận hỏi, “Anh còn chưa nói cho em biết sao anh lại ăn mặc như thế ở công trường, còn bị người ta phỏng vấn? Cả chuyện điện thoại di động là sao? Như vậy người ta hiểu lầm cũng phải thôi!”

Tiêu Việt cười cười giải thích.

“Là tại ba anh. Từ khi lên đại học, chỉ cần cuối tuần rảnh rỗi sẽ phải đến các công ty nhỏ của ông ấy để làm việc, ông ấy nói như vậy mới có thể hiểu được từng công việc, hiểu được sự vất vả của các nhân viên để dễ cảm thông hơn. Hôm đó, anh đang làm việc thì bị rơi điện thoại, sau đó bị xe tải cán vào.”

Nghe xong tôi càng xấu hổ hơn.

Rồi tôi lại nhớ ra một chuyện.

“Lúc ở sân bóng em giả vờ chóng mặt, trực thăng là anh gọi đến đúng không? Ba em nói hôm đó không có cho trực thăng qua đón em!”

“Em phát hiện rồi hả?”

Tiêu Việt nói xong khiến tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Anh ấy thế mà lại dung túng cho tôi làm loạn như vậy!

Tôi không kìm lòng được, lắp bắp lo lắng hỏi anh.

“Anh rõ ràng có rất nhiều tiền, sao còn muốn ở bên em?”

Tôi thậm chí không dám nhìn anh ấy.

Nên tôi không biết hiện tại anh ấy đang nhìn tôi dịu dàng đến mức nào.

“Đồ ngốc, em không đoán được sao?”

Tôi không ngốc, chỉ là tôi không chắc chắn thôi.

Dù sao, Tiêu Việt trong mắt tôi cũng nổi bật, ưu tú như vậy.

Tôi không dám tự mình đa tình.

Tiêu Việt thấy tôi không dám nói gì.

Anh bất đắc dĩ xoa đầu tôi.



Thanh âm trầm thấp vang lên.

“Mặc dù bị phỏng vấn là ngoài ý muốn, nhưng nhờ đó, anh mới nghĩ ra mưu hèn kế bẩn đấy. Thật ra video bị cắt đi cũng là do anh, anh nghĩ làm đến mức này mà còn không thể khiến đồ ngốc chú ý đến anh thì công sức cố gắng mấy năm của anh coi như công cốc.”

“Không ngờ lần này không chỉ khiến em để ý tới anh, em còn trước mặt nhiều người như vậy dùng tiền dụ dỗ anh, thật sự rất bất ngờ.”

Tôi tròn mắt nhìn Tiêu Việt.

Video đó là anh đăng? Anh ấy không quan tâm đến người khác có coi thường mình không, anh ấy chỉ muốn thu hút sự chú ý của tôi?

Tiêu Việt lại tiếp tục, “Em nói em để ý anh từ bữa tiệc năm nhất, nhưng anh còn để ý đến em sớm hơn thế.”

“Ngày đầu tiên của năm nhất, hôm đó trời nóng như cái lò, em ngồi xổm ở cổng trường che ô cho một con mèo hoang nhỏ bị xe đ â m, còn lo lắng chờ bác sĩ thú y đến… Khi nghe thấy bác sĩ thú y nói con mèo có thể cứu được, em mới cười lên tươi như ánh sáng của mười phương chư phật.”

“Từ hôm đó anh đã chú ý đến em, dần dần anh không thể rời mắt khỏi em.”

Tôi còn không nhớ là có chuyện này.

Không ngờ, Tiêu Việt lại vì chuyện này mà chú ý đến tôi.

Thế là Tiêu Việt cũng thích tôi?

Tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

Nếu tôi có chiếc đuôi thì giờ này đã vểnh lên tận trời rồi, tôi quay lại hỏi anh.

“Anh thích em như vậy, tại sao không thổ lộ?!”

Tiêu Việt ôm chặt tôi, bất lực nói.

“Em không biết em ở trường có biệt hiệu gì sao? Mỹ nữ lạnh lùng. Có nhiều người tỏ tình với em như vậy, em cũng không vừa mắt ai, em còn nói trước mặt mọi người trong lớp đại học là em không muốn yêu đương.”

Tôi thì thầm nói, “Đó là vì người tỏ tình không phải anh.”

Tiêu Việt cười khẽ, thì thầm bên tai tôi.

“Là anh không đúng, anh sai rồi, đáng ra nên tỏ tình trực tiếp với em. Em không biết đâu, mỗi lần cô bạn em kéo em đến sân bóng rổ ngắm trai, anh đều tưởng tượng một ngày nào đó em sẽ đưa nước cho anh.”

Tôi ngơ ngác, không phải tôi không nghĩ đến, mà là không dám đưa nước cho anh!

Bởi vì lần nào Tiêu Việt cũng từ chối nước của các cô gái khác!

Chắc là Tiêu Việt nhìn ra tôi đang không phục.

Anh lại nói tiếp, “Mấy năm nay anh chưa từng nghỉ một tiết học nào được học cùng em, lần nào cũng cố gắng đứng nhất lớp, hôm nào cũng cố tình ngồi phía sau em, chỉ vì muốn em chú ý đến anh một chút.”

“Anh đưa nước cho Kiều Duyệt thay Triệu Cường cũng là muốn xem em có để ý đến anh không. Anh không dám hi vọng nhiều.”

“Anh nghĩ nếu video phỏng vấn này còn không thu hút được sự chú ý của em, anh chỉ có thể dùng liên hôn thương nghiệp để trói em ở bên cạnh.”

Tôi im lặng, không dám tin.

Thì ra Tiêu Việt thích tôi như vậy.

Bảo sao trước kia mỗi lần chúng tôi ra ngoài hẹn hò…

Đồ ăn anh gọi, đồ vật anh mua đều là đồ mà tôi thích!

Giờ tôi mới biết, cảm giác yêu và được yêu lại ngọt ngào thế này.

Đủ để chúng tôi nắm tay nhau đến cuối đời
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.