Ba tháng sau, Tống Đồng chính thức thi vào vào trường đại học C. Tháng tư, cậu nhận được giấy báo nhập học. Tháng sáu, Tống Đồng trở lại trường với tư cách cựu sinh viên
Ở lễ tốt nghiệp, cậu đứng trên bục giảng phát biểu
———— có thể thi được vào trường này, là niềm vinh hạnh của tôi, cũng nhờ mục tiêu mà tôi đã cố gắng hết mình để đạt được
Thật ra kỳ thi đại hoc của tôi không hề tốt chút nào, ở trường đại học này — tôi không nói là nó không tốt — ngược lại tôi còn cảm thấy rất tốt, tôi rất cảm ơn nó vì nó cũng sẽ đồng hành cùng tôi bốn năm.
Nhưng nếu có một sự lựa chọn nào đó tốt hơn thì tại sao lại phải dậm chân tại chỗ?
Lúc nhìn lại điểm thi đại học, tôi thực sự rất tức giận
Tại sao tôi cố gắng mà lại không có kết quả?
Là vì hoàn cảnh nghèo khó mà thi rớt?
Tại sao trong số 2% không thi được lại trúng vào người tôi?
Khi đó tâm trí tôi thực sự rất nản, tôi quyết định từ bỏ. Nhưng lại vì một lí do nào đó, tôi đã tiếp tục học trường này, rồi sau đó đến C đại.
Hôm nay có thể đứng ở chỗ này, tôi thực sự muốn cảm ơn hai người. Một là người ngồi sau bàn tôi —— nam thần, ưu tú đến mức hoàn hảo
Cậu ấy chỉ nói một câu: "Nếu không có ai yêu cầu cậu chịu trách nhiệm, vậy thì cậu hãy tự chịu trách nhiệm với bản thân mình đi"
Chỉ vì một câu nói của cậu ấy mà tôi đã tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-nam-than-ngoi-ban-sau/1807597/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.