Thấy đám du côn đã tỏ ý nghi ngờ, Thịnh Hạ ngay lập tức giải thích: “Tôi, nhà tôi ở gần đây, tôi đi ngang qua thật mà……”
Cô lúng túng cúi đầu, giọng nói dần trở nên run rẩy. Cả khuôn mặt do sợ hãi mà trở nên trắng bệch, nhìn không khác gì người qua đường vô tình chứng kiến.
Nhưng tên đàn em do ấm ức vì bị ăn đánh trước mặt bao nhiêu người nên không muốn để cô thoát tội một cách dễ dàng. Cậu ta kiên quyết khẳng định cô tới tìm Lăng Trí, có khi còn là người yêu giấu mặt nữa cũng nên.
Từ bé Thịnh Hạ đã nhát gan, thậm chí có tật sợ giao tiếp mức độ nhẹ. Dù lúc này cô thật sự sợ hãi nhưng nghe thấy lời khẳng định vô căn cứ của tên du côn, trong lòng vẫn rộn ràng một chút.
Người yêu gì đó …… Ai da.
“Trong đầu bọn mày ngoài yêu đương và óc lợn thì không còn gì khác à?”
Lăng Trí lại chỉ lạnh nhạt nhìn về phía bọn họ: “Mẹ nó đừng có nói linh tinh về người qua đường nữa, muốn đánh thì đánh mau lên, không đánh nữa thì tao về.”
“Mày không nhận thì không liên quan chắc? Còn lâu bố mới tin!” – Thằng đàn em cục súc đẩy ngã Thịnh Hạ. Cô không đứng vững nổi, túi đựng tài liệu bị văng ra ngoài, bài thi rải đều trên mặt đất.
Thịnh Hạ hoảng sợ. Không đợi cô kịp phản ứng, sắc mặt Lăng Trí đã trầm xuống, lại gần đá thẳng vào chân tên vừa gây chuyện.
Tốc độ của cậu cực kì nhanh, tên đàn em phản ứng không kịp nên hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-kieu-nha-giau-moi-noi/50817/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.