Tới nơi, Diệp Lê thanh toán rồi đi xuống trước, nhưng Chu Lâm thì lại rất chậm chạp, tỏ vẻ như không muốn vào:
- Nhanh lên, mày đờ đẫn cái gì vậy?
- Mình xuống liền.
Trước khi đi, Diệp Lê đã hỏi được tên của bà Đại Huy, nên nhanh chân tới quầy hỏi phòng bệnh, chị y tá niềm nở trả lời:
- Ừm, bệnh nhân Đào Lan ở phòng 3 khoa ung bướu đó em, em lên tầng hai dãy bên phải là tới.
Diệp Lê cảm ơn, lúc đi cậu chợt nhớ:
- Chết, thăm bệnh mà quên mua quà rồi.
Chu Lâm thấy vậy hơi luống cuống:
- Không thì để mình mua cho, đối diện bệnh viện có quầy bán hàng.
Diệp Lê lắc đầu:
- Để lần sau đi.
Cả hai tới nơi, nhưng một mùi kì lạ xộc ra khiến cho Diệp Lê suýt thở không ra hơi, không phải là lần đầu cậu đi bệnh viện, nhưng cái mùi này thật sự quá khó ngửi, chỉ thua cái chỗ ở của Đại Huy có một chút thôi. Cả hai đi vào, có lẽ là phòng thường với rẻ nhất nên đông kinh khủng, chỉ mình Chu Lâm bước vào thôi đã phải cố gắng co người lại tránh làm phiền người khác, bỗng nhiên Diệp Lê nắm cổ tay kéo Chu Lâm đi:
- Tao thấy thằng nhóc Đại Huy rồi.
Đại Huy ở gần sát tường, đang ngồi gọt táo pha sữa, đột nhiên bị người khác chộp ở vai, vô thức đứng dậy lùi lại:
- Mày làm cái quái gì trốn biệt tăm biệt tích vậy?
Đại Huy sau lần giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-hoc-ba-khong-he-de/3393429/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.