Diệp Lê bị đuổi ra đâu còn mặt dày mà ở lại, thu dọn xong thì cũng nhanh chân đi xuống lầu:
- Con xong rồi hả, Lê?
Mẹ Chí ở dưới ngước nhìn lên hỏi, Diệp Lê theo lễ gật đầu một cái đáp lại:
- Con về đây, thưa dì.
Mẹ Chí đứng lại ngăn cản:
- Từ từ rồi về, dì mới nấu cơm xong, con ở lại ăn luôn đi.
- Thôi ạ, con về ăn với nhà luôn.
Mẹ Chí bị từ chối, vẻ mặt tỏ ra đau lòng:
- Dì đã bỏ công nấu thật nhiều cho con ăn, nhưng con muốn về thì thôi vậy.
Diệp Lê có điểm yếu lớn nhất là rất dễ mềm lòng, đặc biệt là phụ nữ. Cậu không thích con gái, nhưng cứ hễ thấy nước mắt của họ thì liền tan ra:
- Vậy thì con ở lại ăn phụ dì, để con nói trước cho mẹ đã.
Mẹ Chí được thoã mãn liền lật mặt tươi cười rạng rỡ:
- Khỏi lo, dì nói cho mẹ con biết trước rồi, nên hôm nay cứ ở nhà dì nhé.
Diệp Lê:... Dạ.
Mẹ Chí kéo tay Diệp Lê đi vào phòng ăn, trên bàn bầy đủ món, Diệp Lê phụ bà lấy chén cơm, hơi thắc mắc hỏi:
- Chí Minh không xuống ăn ạ?
Mẹ Chí xới cơm đưa cho Diệp Lê, thở dài một hơi:
- Thằng bé đó tính càng ngày càng giống bố nó, nếu mà không muốn thì có gọi rát cả họng cũng không xuống ăn.
Diệp Lê chậm rãi ăn vài hột cơm, có phải là tại vì mình mà cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-hoc-ba-khong-he-de/3393414/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.