Từ ga tàu điện ngầm về nhà, thẳng một đường ước chừng hai mươi phút.
Trì Niệm mặc áo khoác mà Đoạn Mục Chi đưa, giống như một xác ướp bị quấn băng, tay chân cứng ngắc đến mức không biết như thế nào cho phải.
Anh nói nhất thời tìm không thấy áo khoác của Trì Niệm, cũng không dám tùy ý tiến vào phòng của cô, liền cầm áo khoác của mình ra.
"Là vừa mua, chị yên tâm mặc đi" anh nói.
Trì Niệm đi đến đâu, Đoạn Mục Chi đều đi bên cạnh cô, thân hình cao lớn thay cô chắn một phần gió lạnh, một loại hương thơm nhàn nhạt lại sạch sẽ bị gió đưa tới, Trì Niệm không biết là mùi hương trên áo khoác mình đang mặc, hay là mùi hương trên người anh.
Chung quy lại chúng đều là mùi hương của Đoạn Mục Chi, cứ quanh quẩn ở bên người, khiến Trì Niệm có chút không dám hô hấp.
Trời đêm gió rét, hai người trên đường đi đều không có gì nói.
Xem như Đoạn Mục Chi dụng tâm gợi chuyện để nói, nhưng lúc này Trì Niệm cũng tất nhiên không thể tự nhiên trả lời.
Hai người cứ như vậy trầm mặc, ngược lại tựa như là phương thức ở chung tốt nhất.
Trở về nhà, đèn trong phòng khách và nhà bếp đã bật sáng, mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong không khí.
Đoạn Mục Chi đang xoay người đổi giày, bỗng nhiên dừng lại động tác, mắt nhìn về phía sau lưng.
Trì Niệm đang ôm bụng, trên mặt có vẻ đỏ ửng.
Cô buổi tối vẫn chưa ăn cơm, lúc đầu xem như đã đói bụng đến mức không có cảm giác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-em-da-lau/1710862/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.