Edit: Pe Heo
***
Không trách được, dù sao Hề Hề cũng không hiểu được quá nhiều đạo lý đối nhân xử thế, nhìn sắc mặt cũng chỉ nhìn biểu cảm bên ngoài, căn bản không biết anh có thật sự tức giận hay không.
Đầu tiên anh kéo Lục Ý Hồi dậy để cô thay quần áo cho Dạ Hề Hề, bản thân cũng tự quay về phòng tắm thay quần áo, lúc đi ra cũng chỉ liếc nhìn Dạ Hề Hề một cái rồi đi ra ngoài.
Dạ Hề Hề thay một cái quần dài với nhiều bông hoa nhỏ rải rác bên trên, tóc được Lục Ý Hồi quấn lại giống bánh quai chèo thả trước ngực tạo nên hương vị thanh xuân thùy mị nhưng không hề có chút quê mùa nào, trái lại có chút đáng yêu.
Dạ Hề Hề khẩn trương mím môi không dám nói câu nào, chờ Lục Ý Hồi vừa leo lên giường chuẩn bị đi ngủ cô mới thận trọng hỏi: “Hồi Hồi? Chú đang giận mình đúng không? Mình làm dơ quần áo của chú, lúc nãy chú cũng không nhìn Hề Hề một cái.”
Lục Ý Hồi mệt chết đi được, nằm lỳ ở trên giường không muốn nhúc nhích, sờ soạng nửa ngày mới tìm về chút ý thức, mơ mơ màng màng nói: “Không có… Nếu anh ấy giận chị… Em liền theo họ chị…”
“Thế nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa, chị khiến cho lão nhân gia chật vật như vậy, anh ấy lại thích sạch sẽ, khó tránh khỏi có chút bực bội… Chị chỉ cần đi quấn quít lấy anh ấy, lại hôn anh ấy hai cái là ổn rồi, đi đi, đi đi…” Đều đi hết đi, đừng tới quấy rầy giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-co-ngoc/12597/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.