Cũng may là sự kiện quảng bá bộ sưu tập kia đã hoàn thành rồi. Nếu Trương Chiến gọi điện sớm một chút thì có lẽ Vân Ninh sớm đã không đứng dậy nổi.
Mấy ngày hôm sau người cô nặng trĩu như đá đè, nặng trịch ở trên giường. Thức ăn cứ đưa đến miệng thì không chịu nổi nữa nôn thốc nôn tháo. Cả người mềm nhũn, vô lực. Có phải đây là nghiệp do cô đã hại người nên như vậy không?...
"Có phải tối hôm qua em đã ăn nhầm thứ gì rồi không?" - Hà Hải Đông lo lắng vuốt vuốt mái tóc mềm của cô - "Hay chúng ta đi bệnh viện đi. Em thế này, tôi làm sao bỏ mặc em đi làm được đây chứ?".
"Em không sao đâu... Nhưng em không muốn ở một mình chút nào. Chú ở nhà với em một ngày đi có được không?".
Cô hiểu quá rõ tại sao mình bị thế này... Quả báo!
Hà Hải Đông thấy cô rất lạ.
Kể từ đêm qua về là đã bắt đầu li bì, sợ hãi, trằn trọc dính chặt lấy anh. Anh phải ôm lấy cô, kể chuyện mãi thì Vân Ninh mới chịu chìm vào trong giấc ngủ. Cô không hề đến kỳ, vật phẩm phụ nữ trong phòng vệ sinh đều còn nguyên. Anh kiểm tra điện thoại thì thấy một cuộc gọi video với Trương Chiến kéo dài hơn mười lăm phút.
Bọn họ đã nói gì với nhau? Còn phải nhìn mặt?
"Lỡ em bị ngộ độc thì phải làm sao? Dương Vân Ninh, em nghe lời đi có được không? Chỉ cần đi bệnh viện chút thôi là sẽ khoẻ".
Cô quàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567487/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.